- Lệ chưởng môn, Lục Phiến Môn ta chỉ muốn muốn mời một ít đệ tử quý phái tiến về Thịnh Kinh thành điều tra một công việc, kết quả Thanh Thành kiếm phái các ngươi tốt rồi, không phân tốt xấu, trực tiếp đánh chết mười sáu bộ đầu Lục Phiến Môn chúng ta, ha ha, Thanh Thành kiếm phái các ngươi uy phong thật lớn!
Nội tâm Lệ Trường Hải trầm xuống, rốt cuộc hắn biết chính mình lo lắng cái gì, quả nhiên Tô Tín muốn cầm chuyện này nói chuyện!
Nếu như nói trước kia Đại Chu không có ý định động thủ với Thanh Thành kiếm phái, vậy hắn giết hơn mười người bộ đầu cũng không tính là cái gì.
Thanh Thành kiếm phái bọn họ chính là một trong trì kiếm ngũ phái, là thế lực đỉnh cấp trên, chẳng lẽ còn không thể động vào một ít tiểu bộ khoái hay sao?
Đến lúc đó còn không cần cúi đầu nhận lỗi, phái đệ tử đi qua giải thích một câu là được rồi.
Nhưng hiện tại Đại Chu lại xem Thanh Thành kiếm phái trở thành mục tiêu, như vậy chuyện đơn giản cũng biến thành cái cớ động thủ!
Sắc mặt Lệ Trường Hải âm trầm, nói:
- Là những bộ khoái Lục Phiến Môn tới trêu chọc Thanh Thành kiếm phái ta trước, nói cái gì Thanh Thành kiếm phái ta...
- Lệ chưởng môn, ta không muốn nghe những lời này!
Lệ Trường Hải còn chưa nói xong đã bị Tô Tín cắt lời.
Lệ Trường Hải lạnh lùng nhìn hắn, Tô Tín lãnh đạm nói:
- Ta mặc kệ những bộ khoái Lục Phiến Môn kia khuyên bảo hay nói năng lỗ mãng, bọn họ đến tìm Thanh Thành kiếm phái các ngươi cũng chỉ hoài nghi các ngươi, mời các ngươi tới Thịnh Kinh thành điều tra, kết quả các ngươi tốt rồi, lại trực tiếp đánh chết bọn họ, hiện tại thi thể còn chôn chung quanh các đạo quan Thanh Thành kiếm phái các ngươi.
- Một lời không hợp đã muốn giết người, Thanh Thành kiếm phái các ngươi uy phong thật lớn, sát khí thật lớn! Nhưng Thanh Thành kiếm phái các ngươi xem triều đình là cái gì? Còn đặt triều đình chúng ta vào trong mắt hay không?
- Ngươi...
Lệ Trường Hải chỉ vào Tô Tín, hắn tức giận không nói thành lời.
Những kế hoạch này đã được Tô Tín suy nghĩ rất lâu, đương nhiên hắn sẽ không cho Lệ Trường Hải chút cơ hội phản bác nào.
Giang hồ cần thể diện, Đại Chu cũng cần thể diện, không nói mà giết, Đại Chu không làm được.
Hiện tại chứng cớ phạm tội đã đủ hết, Thanh Thành kiếm phái còn có thể nói cái gì? Bọn họ có thể làm những bộ khoái Lục Phiến Môn đã chết sống lại hay sao?
Lệ Trường Hải vừa muốn nói gì đó, nhưng lúc này Tô Tín đã quát lên:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ, người trên thổ vương thổ là vương thần!
- Thanh Thành kiếm phái các ngươi hùng bá Xuyên Nam đạo không sai, nhưng Xuyên Nam đạo này là lãnh thổ Đại Chu!
- Người Đại Chu bị các ngươi chém giết, trong mắt còn có pháp luật và kỷ cương của triều đình hay không?
- Hành vi như thế chính là phản tặc, mỗi người đều có thể tru diệt!
- Hôm nay nhận được lệnh của bệ hạ tru sát hung đồ nghịch tặc Thanh Thành kiếm phái tru diệt cả nhà, răn đe!
Sắc mặt người Thanh Thành kiếm phái thay đổi, khi Tô Tín dứt lời, người bên phía Đại Chu đã ra tay!
Đôi mắt Tô Tín nhìn sang Triệu Vũ Niên.
Hắn đã gặp qua cường giả Chân Vũ cảnh, thực lực Địa phủ Địa Tạng vương còn mạnh hơn Đấu Nguyên Thiên Tôn Triệu Vũ Niên rất nhiều.
Cho dù hắn cảm nhận Địa Tạng vương cường đại, nhưng hắn chưa từng gặp qua cường giả Chân Vũ cảnh ra tay bao giờ.
Chân Vũ lăng không, lục địa thần tiên.
Triệu Vũ Niên vừa ra tay, uy thế lục địa thần tiên hiển lộ ra ngoài.
Hắn cách đám người Lệ Trường Hải hơn trăm trượng, kết quả phạm vi trăm trượng trong mắt hắn chỉ gần trong gang tấc, thậm chí với nhãn lực của Tô Tín cũng không nhìn thấy hắn di chuyển lúc nào!
Trong nháy mắt đã tới trước mặt Lệ Trường Hải, Triệu Vũ Niên xuất ra một chưởng, thiên địa tối sầm.
Một chưởng này khuynh thiên, âm thanh nổ tung vang vọng thiên địa, thiên địa nguyên khí cũng rung động theo một chưởng này.
Phạm vi trăm trượng như lâm vào cảnh diệt thế, uy áp vô tận bộc phát, các võ giả theo sau lưng Lệ Trường Hải lui về phía sau, nhưng một ít võ giả Hóa Thần cảnh do dự lui về phía chậm một bước, bọn họ bị uy áp cường đại nghiền nát thành huyết vụ!
Việc này làm những người khác sợ hãi.
Phải biết rằng, cho dù là Hóa Thần cảnh võ đạo tông sư, Tô Tín muốn giết bọn họ cũng phải sử dụng võ công cấp bậc Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí hoặc Thương Tâm Tiểu Tiễn,
Tồn tại Dương Thần cảnh muốn tru sát bọn họ cũng cần thi triển một chiêu vũ kỹ.
Hiện tại Triệu Vũ Niên ra tay, mục tiêu không phải là bọn họ, chỉ bằng vào uy áp một chưởng của hắn cũng có thể nghiền nát những người này thành huyết vụ, từ đó có thể thấy danh tiếng lục địa thần tiên kinh khủng cỡ nào.
Phong vân chấn động, đại địa vỡ nát, ngay cả sơn môn bảo tồn mấy ngàn năm của Thanh Thành kiếm phái cũng vỡ nát, các tảng đá hóa thành bụi phấn.
Uy năng của một chưởng này chưa đánh tới đã như thế, chờ nó chính thức trúng, uy năng sẽ mạnh thế nào?
Chỉ có điều Lệ Trường Hải không ngăn nổi uy áp của một chưởng này, nhưng Duy Ngã Đạo Kiếm phía sau hắn lại có thể.
Không phải thời đại nào của Thanh Thành kiếm cũng có Chân Vũ cảnh cường giả xuất thế, cho nên thời điểm không có cường giả Chân Vũ cảnh trấn áp tông môn, hắn sẽ dựa vào Duy Ngã Đạo Kiếm bảo vệ tông môn.
Lịch đại cường giả Thanh Thành kiếm phái đều uẩn dưỡng Duy Ngã Đạo Kiếm suốt mấy ngàn năm, thần binh có linh, nó đã sớm dung làm một thể với Thanh Thành kiếm phái.
Chỉ cần Thanh Thành kiếm phái gặp nguy cơ, nó nhất định ra tay.
Hơn nữa Lệ Trường Hải dùng chân khí và tâm huyết uẩn dưỡng Duy Ngã Đạo Kiếm nhiều năm như vậy, hiện tại trong Thanh Thành kiếm phái cũng chỉ có một mình hắn mới có thể vận dụng Duy Ngã Đạo Kiếm.
Thời điểm Triệu Vũ Niên đánh tới, Duy Ngã Đạo Kiếm sau lưng Lệ Trường Hải cũng hành động
Lệ Trường Hải không ra tay, nhưng Duy Ngã Đạo Kiếm phía sau hắn đã phát ra tiếng kiếm ngân vang, trường kiếm bay ra khỏi vỏ!
Duy Ngã Đạo Kiếm chính thức cực kỳ bình bình thường, nhìn từ mặt ngoài nó chỉ là trường kiếm thanh đồng, chuôi kiếm ngâm đen, hơi có phong cách cổ xưa.
Nhưng đối mặt một chưởng của Triệu Vũ Niên, Duy Ngã Đạo Kiếm đã xé rách hư không, vô tận đạo uẩn tỏa ra khắp nơi, lực lượng thiên địa chung quanh ngưng tụ lại đánh tan uy năng một chưởng của Triệu Vũ Niên.
Duy Ngã Đạo Kiếm chính là lão tổ sáng lập Thanh Thành kiếm phái tự tay uẩn dưỡng trở thành thần binh cường đại, cũng chỉ có chân khí của đạo kiếm mới có thể phát huy uy lực của nó đến mức lớn nhất.
Thanh Thành kiếm phái trừ lão tổ sáng lập môn phái ra, gần như không có ai dung hợp hoàn mỹ với thần binh này.
Duy Ngã Đạo Kiếm chấn động, thiên địa chung quanh hình thành không gian tự nhiên giống như lĩnh vực, đây là thủ đoạn chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có thể thi triển!
Triệu Vũ Niên lộ ra nụ cười hứng thú:
- Thần binh thông linh? Đáng tiếc, thần binh mạnh hơn nữa cũng chỉ là binh khí, nếu chủ nhân ngày xưa của ngươi còn tồn tại, ta sẽ sợ ba phần, nhưng chỉ mình ngươi, từ nay về sau ngươi không phải Duy Ngã Đạo Kiếm của Thanh Thành kiếm phái, mà là Duy Ngã Đạo Kiếm của Đại Chu!
Vừa dứt lời, Triệu Vũ Niên xuất ra một quyền, chiến ý cường đại bao phủ không gian.
Dùng bản thân hắn làm trung tâm, không gian trong phạm vi trăm trượng vặn vẹo, Triệu Vũ Niên hóa thành chiến thần thượng cổ, mỗi một quyền mỗi một cước đều ẩn chứa uy năng cường đại, quyền toái núi sông, chưởng phá đại địa, mọi người như si mê trước lực lượng như thế, thậm chí đã quên động thủ.
Tô Tín cũng rung động, Triệu Vũ Niên có danh hào Đấu Nguyên Thiên Tôn, võ đạo của hắn là đấu chiến chi đạo, tất cả đều thể hiện trong sát phạt.
Triệu Vũ Niên không có binh khí, hắn cũng không cần binh khí, bởi vì mỗi một quyền mỗi một cước của hắn đều là binh khí, nói một cách đơn giản, công pháp của Triệu Vũ Niên xem bản thân mình chính là binh khí hình người, từ đó đạt tới đấu chiến cực hạn.
Tô Tín chưa từng nghe qua loại công pháp này, hiển nhiên là công pháp luyện thể bí truyền của Đại Tấn ngày xưa.
Vận mệnh quốc gia của Đại Tấn ngày xưa là tám trăm năm, cho dù là cường giả Chân Vũ cảnh cũng đã chết hai đời, không ai biết trong đó tích lũy bao nhiêu công pháp cường đại, mọi người chỉ biết tám phần đồ vật trong quốc khố Đại Chu hiện tại đều là cướp đoạt trong tay Đại Tấn.
Vào lúc này, Lệ Trường Hải cũng không thúc thủ chịu trói.
Hắn nắm giữ Duy Ngã Đạo Kiếm, dựa vào lực lượng thần binh cũng có thể đánh với Triệu Vũ Niên một trận.
Rất đáng tiếc, đúng như lời Triệu Vũ Niên nói, binh khí chính là binh khí, nó không phải cường giả Chân Vũ cảnh chân chánh.
Nếu là lão tổ sáng lập Thanh Thành kiếm phái ngày xưa đứng ở nơi này, Triệu Vũ Niên sẽ không dễ dàng động thủ.
Hiện tại chỉ là một thanh binh khí, nó lợi hại hơn nữa có thể thắng cường giả Chân Vũ cảnh hay sao?
Cho nên Lệ Trường Hải cầm Duy Ngã Đạo Kiếm trong tay cũng chỉ ngăn cản được một lúc mà thôi.
Những người khác vẫn chưa khôi phục tinh thần, người Đại Chu đã bắt đầu tấn công Thanh Thành kiếm phái.
Thanh Thành kiếm phái chỉ còn lại ba tên cường giả Dương Thần cảnh, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế xuât ra một quyền ngang trời, một quyền bá đạo đánh tên cường giả Dương Thần cảnh của Thanh Thành kiếm pháp hộc máu, Tô Tín nhìn thấy cũng giật mình.
Thực lực của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế rất mạnh, thậm chí đã tiếp cận trình độ của Tần Nghiễm Vương Diệt.
Mỗi đẳng cấp đều có phân chia mạnh yếu, đặc biệt càng cao giai càng như thế.
Tối thiểu cùng là Dương Thần cảnh nhưng mấy người Thanh Thành kiếm phái còn kém hơn Thiên đình và Địa phủ quá nhiều.
Kỳ thật thực lực của Mạnh bà còn kém hơn Bắc Cực Tử Vi Đại Đế một bậc, lúc nàng ra tay cũng tỏa ra uy thế kinh người, hoa rơi đầy trời, sát cơ đáng sợ, một tên võ giả Dương Thần cảnh của Thanh Thành kiếm phái chỉ có thể phòng ngự, hắn không có khả năng phản kích Mạnh bà.
Tô Tín nhất kinh ngạc chính là vị Thần Uy Đại tướng quân Lâm Tông Việt của Đại Chu.
Thực lực quân đội Đại Chu được che dấu rất sâu, kỳ thật cũng không tính là che dấu, bởi vì thực lực quân đội Đại Chu đều bị phân tán trấn thủ khắp Đại Chu bốn mươi chín đạo và biên giới, cho nên nếu Đại Chu không tập trung lực lượng này lại làm một, không ai biết bọn họ mạnh đến mức nào.
Hiện tại một đại lão của quân đội đã ra tay, Lâm Tông Việt ra tay cũng bộc phát uy thế kinh người.
Trong tay hắn cầm một thanh Bàn Long thương đâm tới, uy lực đánh vỡ núi sông.
Hắn chỉ dùng một thương đã đánh vỡ đạo kiếm của võ giả Dương Thần cảnh của Thanh Thành kiếm phái, thực lực của hắn không kém gì Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.