“Nếu không Tiêu gia thật sự có mờ ám gì đó, cho dù Cổ Đông Lai không ở nơi đây, Tiêu gia cũng không chỉ có một Dung Thần Cảnh, bọn họ còn có gia chủ Dương Thần Cảnh, thậm chí Tiêu gia còn có lão quái vật Chân Vũ Cảnh lục địa thần tiên tọa trấn.”
“Tiêu gia còn phải ít xuất hiện như vậy, càng không cần nói Nhữ Nam đạo Thất Hùng Hội, nếu bọn chúng dám chộn rộn vào vòng xoáy Giang Nam đạo thì đầu óc bọn chúng đều làm bằng đậu hủ.”
Đám người Hoàng Bỉnh Thành cái hiểu cái không, bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, đúng như Tô Tín đã nói, cái mông quyết định cái đầu, bọn họ không ngồi lên vị trí đó thì tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy? Thành thành thật thật làm tốt việc của mình là tốt rồi.
Trong mười ngày kế tiếp, Tô Tín mang theo đám người Hoàng Bỉnh Thành chạy khắp tất cả châu phủ Giang Nam đạo, Tô Tín chỉ chọn ra hơn trăm người phù hợp yêu cầu của mình mà thôi.
Đừng nhìn nhân số như vậy thì ít nhưng những người này đều là tinh nhuệ sẽ được Tô Tín ra sức bồi dưỡng thành dòng chính bản thân.
Nội tình đám người Phi Ưng Bang quá kém, về võ công, cả Phi Ưng Bang chỉ có Lý Phôi cùng Lý Thanh đáng bồi dưỡng mà thôi, có thể nói thiên phú những người còn lại khó đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Bộ khoái trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không giống, không quản khỉ gió bọn họ có phải xuất thân đạo phỉ hay xuất thân bộ khoái Lục Phiến Môn lúc trước, cho dù thế nào cũng sẽ có người có thiên phú tốt hơn kẻ khác.
Cho nên Tô Tín mới có thể chọn ra hơn trăm người có thiên phú và tâm tính đạt yêu cầu trong hơn cả ngàn người Lục Phiến Môn.
Trong võ lâm, thế lực võ lâm cũng phân ra lựa chọn số lượng và chất lượng, hay cách làm sẽ có lợi khác nhau.
Từ hiện tại, chất lượng đều tốt hơn số lượng, không thấy Liên Hoa Thiện Viện trong phật môn tam tự sao, mỗi đời đệ tử không cao hơn ba người, kết quả bọn họ vẫn nằm trong phật môn tam tự.
Thân vệ của Cổ Đông Lai lúc trước đều có cảnh giới Tiên Thiên, từ Khí Hải đến Thần Cung nhưng bọn họ đều có thể lấy một địch bốn, Tô Tín muốn bồi dưỡng chính là tinh nhuệ như vậy.
Hắn đã quyết định sau khi làm xong việc lựa chọn tâm phúc, Tô Tín cũng chuẩn bị tặng đại lễ cho Lạc Vũ sơn trang.
Sau sự kiện lần trước, nghe nói ba nhà bọn họ đã tìm Tiêu gia ra mặt, kết quả Tiêu gia không quan tâm tới bọn họ và ba nhà tay không quay về.
Sau đó Cửu Huyền Kiếm Tông và Công Dương thị thành thật một chút, Lạc Vũ sơn trang bỗng nhiên nhảy ra kêu gào buồn nôn hắn.
Ba thế lực nhất lưu có võ giả Dung Thần Cảnh tọa trấn, Tô Tín tạm thời không làm gì được đối phương nhưng Lạc Vũ sơn trang buồn nôn Tô Tín, Tô Tín tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
“Lão Hoàng, ngươi báo vị trí tất cả cửa hàng dưới trướng Lạc Vũ sơn trang cho ta.”
Tô Tín nói.
Hoàng Bỉnh Thành do dự nói:
“Lão đại, có tới mấy ngàn cửa hàng, chẳng lẽ đều báo sao?”
Tô Tín nói:
“Ai bảo ngươi tính cả những cửa hàng bình thường làm gì? Ta chỉ muốn cửa hàng bán tài nguyên đặc sản tu luyện của Lạc Vũ sơn trang.”
Mỗi thế lực nhất lưu đều có sinh ý của mình, nếu không bọn chúng lấy tài nguyên tu luyện từ nơi nào?
Lạc Vũ sơn trang thân là thế lực nhất lưu tại Giang Nam đạo, sinh ý của bọn chúng không ít, trong đó có một bộ phận sinh ý chuyên chuẩn bị cho võ giả.
Đặc sản Lạc Vũ sơn trang có tên là lá Hồng Phong kỳ thụ, trên mỗi cây có chín phiến lá đỏ rực như lửa, trực tiếp ăn vào có thể kích thích kinh mạch trong người, từ đó đạt tới hiệu quả tu luyện nhanh hơn, lá này có hữu dụng với võ giả Hậu Thiên và võ giả Tiên Thiên.
Cho nên tiền bối Lạc Vũ sơn trang mời mấy luyện đan sư nghiên cứu đan phương Cửu Diệp Xích Phong, cuối cùng nghiên cứu thành đan dược Huyền cấp ‘ Xích Linh Đan ’.
Tô Tín đã từng gặp qua đan dược kia, dược hiệu còn yếu hơn Thiếu Lâm tự Tiểu Hoàn đan một ít, dựa theo hệ thống đánh giá cũng chỉ nhị tinh mà thôi.
Lạc Vũ sơn trang luyện chế Xích Linh Đan tiêu hao rất nhỏ, trong phạm vi Lạc Vũ sơn trang có một đống lớn Xích Phong kỳ thụ, có hơn cả ngàn cây, cho dù mỗi cây hàng năm chỉ sản xuất chín phiến lá cũng có hơn cả vạn lá.
Lúc luyện chế Xích Linh Đan, nếu như mỗi bình đan dược gia nhập một lá Xích Linh kỳ thị, dược lực nhất định sẽ tăng lên một cấp bậc.
Nhưng Lạc Vũ sơn trang tự mình sử dụng chính là đan dược như thế, bọn họ bán ra chỉ là phiên bản đơn giản, một lá có thể luyện chế năm bình, dược hiệu hạ thấp rất nhiều.
Lạc Vũ sơn trang chỉ mượn vào đan dược như vậy đã mở rất nhiều cửa hàng chi nhánh trong Giang Nam đạo, từ đó kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Những đan dược kia phẩm chất kém cỏi, trong quá trình luyện chế xảy ra vài vấn đề làm dược hiệu suy yếu cũng bán ra, dùng bạc có thể mua được, chỉ cần một vạn lượng bạc một bình, dược lực còn thừa bao nhiêu phải xem vận khí người mua.
Đan dược thượng phẩm phải cầm tài nguyên cùng giá trị mới có thể mua được.
Cả Giang Nam đạo lớn như thế, các loại vật tư tu luyện tầng tầng lớp lớp, Lạc Vũ sơn trang chỉ bằng buôn bán đan dược đã bù đắp được tiêu hao, bọn họ không chỉ kiếm đủ tài nguyên tu luyện hàng năm, trong đó còn thừa một phần rất lớn.
Dù sao Tô Tín xem ra Lạc Vũ sơn trang có tiềm chất gian thương, Xích Linh Đan còn kém hơn đan dược Huyền cấp bình thường, dược hiệu cũng kém quá nhiều, chỉ bằng vào giá rẻ cho nên Lạc Vũ sơn trang liền chiếm được thị trường Giang Nam đạo.
Dù sao bạc trên người võ giả tán tu không nhiều, người có thể mang ra đổi tài nguyên tu luyện càng ít, bọn họ thường xuyên thiếu đan dược cao cấp, cho nên Xích Linh Đan giá rẻ đánh trúng tâm lý của bọn họ.
Ánh mắt Tô Tín nhìn vào những tiệm đan dược của Lạc Vũ sơn trang.