Nhớ ngày đó hắn bị đối thủ trọng thương ẩn cư tại tiểu thành, lại gặp gỡ mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, đối phương dốc lòng chăm sóc hắn nên động tâm.
Dù sao hắn không phải người bình thường, hắn là thành chủ thành Thương Sơn, hắn không thể rời khỏi cơ nghiệp do mình tự tay sáng lập.
Khi đó thành Thương Sơn đang gặp đại kiếp, ngay cả Yến Hoàng Cửu cũng bị người ta đánh trọng thương.
Vốn Yến Hoàng Cửu muốn ổn định thành Thương Sơn lại tới đón mẫu thân Yến Khuynh Tuyết tới thành Thương Sơn, không nghĩ tới vừa đi là mười năm.
Chờ lúc địa vị thành Thương Sơn triệt để đứng vững hót chân tại Tương Nam, lúc này mẫu thân Yến Khuynh Tuyết bệnh chết ngoài ý muốn.
Nội tâm hắn vốn áy náy với mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, hiện tại nhìn thấy hoàn cảnh Yến Khuynh Tuyết thì hắn bắt đầu hoài nghi mình làm lúc trước có đúng hay không.
“Khuynh Tuyết, phụ thân sẽ giúp ngươi một lần, cho dù ngươi thật sự không tranh lại lão đại và lão nhị thì lão phu cũng giúp ngươi cả đời không lo.”
Trong mắt Yến Hoàng Cửu xuất hiện nhu hòa liền biến mất, sau đó ánh mắt biến thành sắc bén.
“Gọi Lương Hạc tới cho ta.”
“Vâng!”
Hắc bào nhân cung âm thanh đáp.
Không qua một phút, hắc bào nhân đã mang Lương bá tới.
Lương bá cung kính thi lễ với Yến Hoàng Cửu: “Tham kiến thành chủ.
Hắn là lão nhân thành Thương Sơn, đi theo Yến Hoàng Cửu bắt đầu thành lập thành Thương Sơn và ở bên cạnh hắn.
Về sau lớn tuổi, cũng không có dã tâm gì nên bị Yến Hoàng Cửu phái đi chiếu cố Yến Khuynh Tuyết.
“Lương Hạc, ngươi thấy Mạnh Thanh Trạch thế nào?”
Yến Hoàng Cửu nhàn nhạt hỏi.
Lương bá suy nghĩ nửa ngày hắn thật không nghĩ ra Mạnh Thanh Trạch như thế nào, một lúc sau hắn mới nói: “Rât có phong phạm sư phụ hắn.”
Yến cửu hoàng mỉm cười, rất có phong phạm sư phụ? Có lời này là đủ rồi.
Mặc dù hắn không kết giao với Tứ Tuyệt Tán Nhân Tông Hạo Dương nhưng hắn cũng biết người này chính là người hiền lành hiếm có trong võ lâm, không ai không nói hắn tốt.
Mạnh Thanh Trạch thân là đệ tử của hắn, nói như thế nào tính tình cũng không quá kém, nếu hắn ở bên cạnh Yến Khuynh Tuyết thì Yến Hoàng Cửu cũng yên tâm.
“Lương Hạc, ta chuẩn bị bảo Khuynh Tuyết mời chào Mạnh Thanh Trạch.”
Yến Hoàng Cửu nói.
Lương bá cười khổ sau đó cẩn thận nói: “Thành chủ, với tình cảnh của tiểu thư hiện tại không thể mời chào cường giả Nhân Bảng như Mạnh Thanh Trạch.”
Hắn cẩn thận nhìn Yến Hoàng Cửu, hiện tại Yến Khuynh Tuyết như vậy cũng là do thành chủ tạo thành.
Lương bá lúc trước theo Yến Hoàng Cửu, nhưng về sau bị phái đến bên cạnh Yến Khuynh Tuyết và nhìn nàng phát triển, hắn ở bên cạnh nàng hơn mười năm, thậm chí hắn đã đối đãi với Yến Khuynh Tuyết như con gái ruột của mình.
Cho nên hắn biết rõ mình nói lời này có thể làm Yến Hoàng Cửu phẫn nộ nhưng hắn vẫn nói.
Nhưng ra ngoài ý muốn là Yến Hoàng Cửu không có tức giận, hắn nói
“Không có sao, ta cho ngươi một món đồ, ngươi nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch thành thủ hạ của nàng.”
Nghe được Yến Hoàng Cửu nói như vậy, Lương bá mừng rỡ không nhỏ, rốt cuộc thành chủ suy nghĩ cẩn thận, thành chủ muốn chiếu cố tiểu thư?
Yến Hoàng Cửu vung tay lên, một tên hạ nhân nâng cái hộp lên và giao cho Lương bá.
Yến Hoàng Cửu ý bảo Lương bá mở cái hộp, nó là bức tranh cuộn.
Lương bá mở ra xem, trên bức họa này là hình dáng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, tay cầm cây dù xanh trông rất sống động, thập phần động lòng người.
Nhưng cho dù họa sĩ vẽ có tốt cũng chỉ là bức họa bình thường mà thôi, thành chủ dựa vào cái gì cho rằng chỉ bằng vào nó là có thể đả động Mạnh Thanh Trạch, làm cho hắn biến thành thủ hạ của nàng?
Yến Hoàng Cửu thản nhiên nói: “Ngươi có nghe qua danh hào sư phụ Mạnh Thanh Trạch là‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương.”
“Tông Hạo Dương lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên đã từng yêu nữ tử Trầm gia Trầm Tích Quân ở Kiếm Nam đạo, đáng tiếc Trầm gia vì nịnh nọt nên gả Trầm Tích Quân cho một đại gia tộc Tư Đồ gia tại Kiếm Nam đạo.”
Cuối cùng thời điểm Trầm gia đại hôn với Tư Đồ gia, Tông Hạo Dương đại náo hôn lễ, lúc này hắn bị người Trầm gia trọng thương, Trầm Tích Quân lấy cái chết bức bách mới làm người Trầm gia buông tha Tông Hạo Dương.
“Nhưng cuối cùng Trầm Tích Quân chết sống không muốn gả cho Tư Đồ gia, cuối cùng làm cho phụ thân Trầm Tích Quân bị tức giận bệnh nặng mà chết, Trầm Tích Quân chết tâm, nàng lúc này xuất gia, hai người cuối cùng chỉ có thể chỉ xích thiên nhai, không thể đến được với nhau.”
Lương bá không nghĩ tới Tứ Tuyệt Tán Nhân đại danh đỉnh đỉnh có một đoạn nhân duyên như vậy, nhưng bức họa này liên quan gì tới Tô Tín.