- Các vị cũng biết việc tại Giang Nam đạo, hiện tại các vị cũng nên nói một chút đi.
Thiết Vô Tình thản nhiên nói.
Hiện tại Thiết Ngạo bế quan dưỡng thương, tứ đại thần bộ tạm thời phụ trách công việc, nghe được Thiết Chiến nói như vậy, hai người khác đều không nói gì, chỉ nhìn sang Lưu Phượng Vũ.
Duẫn Tịch là ngươi phái đến Giang Nam đạo, hiện tại xảy ra vấn đề ngươi nên làm sao?
Sắc mặt Lưu Phượng Vũ âm trầm không nói gì, xảy ra chuyện lớn như thế, hắn có thể nói cái gì bây giờ.
Nhìn thấy thái độ ba người, Thiết Chiến cười nói:
- Các ngươi không nói thì nên do ta nói.
Vừa mới dứt lời, Thiết Chiến nghiêm túc nói:
- Giang Nam đạo vừa mới xảy ra chuyện dư nghiệt Ngô quốc, trong thời gian một năm đã đổi ba tổng bộ đầu, chuyện này tính là cái gì? Cho nên lần này Giang Nam đạo tuyệt đối không thể loạn.
- Hiện tại ta bảo người thông tri Cổ Đông Lai, vạn nhất chuyện lần này náo lớn vậy thì vận dụng lực lượng quân đội trấn áp thiết huyết các tông môn dám nháo sự trong Giang Nam đạo! Phải trực tiếp đồ tông diệt môn.
- Còn về phía Duẫn Tịch, hắn gây ra động tĩnh lớn như thế, ta cảm giác hắn không thích hợp đảm nhận chức vụ tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cho nên sau khi nghị sự kết thúc ta yêu cầu phải bãi miễn chức vụ của hắn, sau đó giải hắn về Lục Phiến Môn xử trí.
- Ta đã quyết định như vậy, các ngươi có ý kiến gì hay không?
Lưu Phượng Vũ không nói chuyện, hắn trực tiếp quay người rời đi, hai vị còn lại gật đầu sau đó cũng rời đi.
Chuyện lần này là do Duẫn Tịch chủ động giao nhược điểm vào trong tay Thiết Ngạo, hắn xử trí như thế nào thì như thế nào.
Trong Giang Nam đạo hiện tại, Duẫn Tịch còn không biết Lục Phiến Môn trong thời gian gần đây đã có quyết định, hắn hiện tại đi theo các tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến Môn đi về Thanh Bình Phái.
Những bộ khoái Lục Phiến Môn tạo ra động tĩnh lớn như thế, Thanh Bình Phái cũng bị dọa sợ.
Thanh Bình Phái Triệu Nguyên nghe báo tin liền sững sốt, hắn không nghĩ tới Lục Phiến Môn hội hiện tại nhắm vào Thanh Bình Phái, chẳng lẽ Duẫn Tịch bj điên, hắn tình nguyện khai chiến với tất cả thế lực trong Giang Nam đạo cũng muốn diệt Thanh Bình Phái của hắn?
Chẳng lẽ hắn đã làm gì chọc giận Lục Phiến Môn Giang Nam đạo?
Hắn biết rõ việc đệ tử nhục mạ bộ khoái Lục Phiến Môn, thậm chí hắn cũng đồng ý vấn đề như vậy, nếu không đệ tử của hắn cũng không có can đảm như thế.
Nhưng Triệu Nguyên dám cam đoan, chỉ cần Lục Phiến Môn Duẫn Tịch không phải người ngu thì hắn không vì việc nhỏ như vậy tấn công Thanh Bình Phái.
Trong phần đông đệ tử Thanh Bình Phái hiện tại, sắc mặt Trần Hằng và Lưu Uyên biến thành khó coi, chẳng lẽ ngày hôm qua bọn họ đánh hai người Bàng Khiêm một trận đã chọc giận Lục Phiến Môn tấn công Thanh Bình Phái?
Nếu như vậy bọn họ xông đại họa to lớn bằng trời rồi.
Chương môn Thanh Bình Phái Triệu Nguyên cũng mang theo một đám đệ tử đi tới trước sơn môn, không phải Duẫn Tịch dẫn đầu, mà là tổng bộ đầu Khánh Dương phủ Trương Trạch.
Hiện tại đối phương mạnh hơn, Triệu Nguyên không dám bày ra giá đỡ trước mặt bộ khoái Lục Phiến Môn, hắn dùng sắc mặt âm trầm nhìn mọi người:
- Trương Bộ đầu ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật chuẩn bị khai chiến với Thanh Bình Phái hay sao?
Trương Trạch cười lạnh nói:
- Không phải ta muốn khai chiến với Thanh Bình Phái, mà là Thanh Bình Phái các ngươi làm việc quá phận.
Triệu Nguyên nghe xong cũng sững sờ, không phải chỉ châm chọc khiêu khích bộ khoái Lục Phiến Môn vài câu hay sao, huống hồ cũng không phải một mình ta làm như vậy, ngươi dựa vào cái gì mang nhiều người tới nơi này?
Không chờ hắn nói gì, Trương Trạch đã nói:
- Triệu Nguyên! Thanh Bình Phái các ngươi dám can đảm tấn công người Lục Phiến Môn, hôm nay ta muốn ngươi trả công đạo.
- Nếu không, cho dù toàn bộ Giang Nam đạo đại loạn, chúng ta cũng muốn san bằng Thanh Bình Phái san thành bình địa, chó gà không tha.
Sau khi nghe xong những lời này, đầu óc Triệu Nguyên như nổ tung, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Triệu Nguyên không bị lừa đá vào đầu, hắn làm sao có gan giết bộ khoái Lục Phiến Môn?
Duẫn Tịch từ phía sau chạy lên trên, hắn vội vàng nói:
- Mọi người yên tĩnh một chút! Chuyện này có khả năng không phải Thanh Bình Phái làm, gần đây dư nghiệt Ngô quốc quá mức hung hăng càn quấy, thậm chí dám tập sát bộ khoái Giang Nam đạo, ngay cả Tô đại nhân cũng trúng độc thủ của bọn chúng.
- Hiện tại hai bộ khoái Lục Phiến Môn chúng ta tử vong quá kỳ lạ, có lẽ dư nghiệt Ngô quốc đang âm thầm châm ngòi, chúng ta không nên trúng gian kế của bọn chúng.
Duẫn Tịch đi lên, Triệu Nguyên lập tức nói:
- Duẫn đại nhân nói đúng, Thanh Bình Phái chúng ta không ngu, làm sao có thể giết người Lục Phiến Môn vào lúc này chứ? Trong việc này khẳng định có âm mưu.
Các tổng bộ đầu và bộ khoái chung quanh nghe hai người kẻ xướng người họa liền thất vọng đến cực điểm.
Duẫn Tịch thân là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, hắn chỉ nói giúp Thanh Bình Phái mà không nói giúp bọn họ, nội tâm các bộ khoái chung quanh đã nhịn đủ rồi.
Trong đám người có lời nói mỉa mai vang lên:
- Duẫn đại nhân, nhân chứng vật chứng đã có đủ, Lục Phiến Môn chúng ta làm việc, nếu đã những vật này còn không đủ chứng minh hay sao?
- Ta nhìn thái độ của Duẫn đại nhân, người biết sẽ nhận ra ngươi là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, người không biết cho rằng ngươi là minh chủ võ lâm Giang Nam đạo! Rốt cuộc ngươi đứng bên nào?
Bộ khoái chung quanh nghe người nói chuyện liền cười lớn.
Duẫn Tịch nhìn sang, người vừa nói chính là Hoàng Bỉnh Thành, hơn nữa bọn họ còn mang theo tinh nhuệ do Tô Tín bồi dưỡng tỉ mỉ.
Nhìn thấy đám người Hoàng Bỉnh Thành lên tiếng, các tổng bộ đầu châu phủ hưng phấn không nhỏ.