Cho dù nói như thế, nhưng mỗi lần đến thời điểm Côn Dương chân nhân diễn giải thì võ giả Hậu Thiên tới chung quanh Đức Dương phủ đông nhất.
Tô Tín bộc phát khí tức của mình, lập tức một đám người tránh đường cho hắn.
Cho dù là nghe Côn Dương chân nhân diễn giải cũng phân cấp bậc.
Càng vào bên trong thực lực càng mạnh, bên ngoài thì càng yếu.
Chờ Tô Tín đi đến vòng đầu tiên, nơi này có hai ba trăm tên võ giả Thần Cung Cảnh, số lượng hết sức kinh người.
Những võ giả Thần Cung Cảnh này không chỉ riêng người của Dự Nam đạo, thậm chí còn có người các đạo khác mộ danh tới nơi này.
Nơi này có một ít võ giả Thần Cung Cảnh nhìn thấy Tô Tín cũng tới, sắc mặt bọn họ tái nhợt.
Bởi vì trong những kẻ này có võ giả Thần Cung Cảnh tham dự vây công Tô Tín.
Lần nữa nhìn thấy Tô Tín, mặc dù Tô Tín nhất định không nhớ nổi bọn họ nhưng bọn họ vẫn khó dấu được sợ hãi.
Mấy ngày trước thân ảnh như ma thần kia và tiễn pháp kinh diễm vẫn khắc sâu trong lòng bọn họ.
Những võ giả Thần Cung Cảnh khác cũng cẩn thận đánh giá Tô Tín, dù sao vị này chính là tồn tại danh chấn hai đạo Kiếm Nam cùng Dự Nam, dùng sức một người địch trăm đối thủ vẫn thắng lợi, bọn họ cho rằng đây là việc không tưởng tượng nổi.
Nhưng bọn họ chỉ chú ý tới Tô Tín chứ không lui lại, bởi vì kế tiếp lại có một vị đại nhân vật xuất hiện.
Một thanh niên mặc đạo bào màu xanh đi vào, khuôn mặt hắn tuấn lãng nhưng ánh mắt lại rất quái dị, hai mắt giống như có ngôi sao lóng lánh làm người ta không tự chủ lâm vào trong đó.
Nhìn thấy thanh niên nam tử đến đây, có người thấp giọng nói:
- ‘ Đạo Si ’ Lâm Trường Hà! Không nghĩ tới hắn lại tới đây!
- Lâm Trường Hà thị đạo thành si, Côn Dương chân nhân được Thuần Dương Đạo Tôn đều tán dương là tông sư mở đàn diễn giải, hắn làm sao có thể không đến?
Lâm Trường Hà đến sau này liền ngồi xuống một nơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào Thái Thanh quan, cũng không đặt ai vào trong mắt.
Người chính thức hiểu Lâm Trường Hà cũng biết, hắn cũng không phải không đặt người khác vào trong mắt, mà là tính cách của hắn đã là như thế, trừ si mê với đạo, còn lại hắn không quan tâm việc khác.
Qua một lúc sau, một gã tiểu đạo đồng cầm bồ đoàn đặt ở cửa ra vào, một đạo nhân áo bào xám ngồi trên đó.
Đạo nhân này là Côn Dương chân nhân nhưng khác với bộ dạng tiên phong đạo cốt mà Tô Tín tưởng tượng, hắn chỉ là lão đạo bình thường mà thôi.
Hơn nữa tóc và râu của hắn đã rất lâu không có xử lý nên lộn xộn, có chút không nhìn rõ dung nhan.
Nhìn thấy Côn Dương chân nhân đi ra, mọi người nơi này đều thi lễ với Côn Dương chân nhân, thi lễ chân tâm thật ý.
Đệ tử tông môn võ lâm và thế gia phát triển nhanh hơn tán tu, không chỉ bởi vì bọn họ có các loại tài nguyên tu luyện trợ giúp, cũng bởi vì bọn họ có trưởng bối sư môn dạy bảo cẩn thận.
Những đãi ngộ này võ giả tán tu không có, chỉ có thể do chính mình đi lục lọi, một ít tâm đắc tu luyện và kinh nghiệm còn trân quý hơn cả điển tịch nội công, sẽ không cho phép người ngoài dễ dàng có được.
Hiện tại Côn Dương chân nhân có thể ném đi thiên kiến bè phái, vô tư diễn giải vì mọi người, bọn họ cảm kích từ nội tâm.
Côn Dương chân nhân cười ha ha mở miệng nói:
- Đã ba năm tới ngày diễn giải, lão đạo ta cũng lĩnh ngộ ra nhiều thứ mới, vừa vặn hôm nay nói với mọi người một chút.
- Đã từng có người hỏi ta cái gì là đạo, lão đạo ta không nói được việc này nhưng đã có một ít lĩnh ngộ nói với mọi người.
- Cái gọi là đạo là quy củ vận hành trong một phương thiên địa, sinh lão bệnh tử là đạo, vạn vật tịch diệt cũng là đạo, cho nên trong mắt của ta, không chỗ không phải đạo.
Nói đến đây Côn Dương chân nhân lại nói:
- Nếu thiên địa vạn vật đều là đạo, vậy có phải bản thân của người cũng là một loại đạo?
- Thích Già Ma Ni nói trên thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn, mỗi người đều có thể thành Phật, cho nên chúng ta là người tu đạo vì sao hết lần này tới lần khác phải đi nơi khác lĩnh ngộ? Tự chúng ta, kỳ thật cũng là đạo.
Côn Dương chân nhân giảng giải một đống lớn, trong đó cũng không phải kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu, ngược lại còn nói thông tục dễ hiểu, trong đó còn kèm một ít câu nói ẩn giấu làm người ta bật cười.
Đặc biệt Côn Dương chân nhân giảng giải kinh điển Phật gia, các loại điển cố tùy ý cầm sử dụng, không hề có cảm giác không lưu loát.
Từ xưa Đạo Phật bất lưỡng lập, nhưng Côn Dương chân nhân vẫn sử dụng thái độ khách quan đối mặt tất cả, đây là việc không dễ.
Thời điểm Tô Tín nghe rất có thu hoạch, bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng thét kinh hãi vang lên, đám người tản ra, một thanh niên cầm kiếm đi tới, kiếm ý vô song, toàn thân hắn giống như thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Có người thấp giọng nghi ngờ nói:
- ‘ Kiếm công tử ’ Hà Hưu? Hắn tới nơi này làm gì vậy?
- Con đường kiếm tu hoàn toàn khác với Đạo môn, trong trì kiếm ngũ phái cũng chỉ có Thanh Thành kiếm phái có chút liên hệ với Đạo môn, Hà Hưu tới nơi này làm cái gì?