Trên mặt Tô Tín sinh ra biểu lộ hứng thú.
“Bài danh mười bảy Nhân Bảng, Tạ Quận Vương thị Hạo Nhiên Kiếm Khí Vương Thế Phong?”
Vương Thế Phong kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao nhận ra ta?”
“Rất đơn giản, có thực lực Nhân Bảng nhưng lại nói ra lời nhân nghĩa dối trá như vậy cũng chỉ có hủ nho đệ tử Tạ Quận Vương thị Vương Thế Phong chuyên nghiên cứu điển tịch mà thôi.”
Tạ Quận Vương thị là một trong lục đại thế gia, bọn họ định vị cùng loại như Chư Cát thị, Chư Cát thị từ xưa tới nay dựa vào triều đình, mà tạ Quận Vương thị lại đại biểu Nho học.
Nếu như hoàng triều đương thời tôn kính Nho gia, Tạ Quận Vương thị sẽ hợp tác với triều đình, thái độ cũng thân mật.
Nếu như hoàng triều không cần Nho gia, Tạ Quận Vương thị là thế lực giang hồ, thậm chí còn áp dụng thái độ chống lại triều đình.
Hiện tại hoàng đế của Đại Chu có chung cái nhìn với Nho gia, cho nên hợp tác vui vẻ với Tạ Quận Vương thị, đệ tử Nho gia và đệ tử Vương thị có không ít người vào đại Chu vương triều đảm đương các loại quan viên.
Nghe được Tô Tín nói hắn nhân nghĩa đối trá, Vương Thế Phong cau mày nói: “Tô huynh có ý gì? Ngươi có ý kiến với Nho gia hay sao? Tại sao ta lại nhân nghĩa dối trá?”
“Hai người kia chỉ đùa giỡn nữ hài, cũng không tạo thành tổn thương quá lớn, Tô huynh ngươi ra tay đánh bọn chúng chạy đi là được, ngươi lại ra tay giết người như thế quá mức tàn nhẫn”
Tô Tín cười lạnh nói: “Như vậy là tàn nhẫn? Nói thiệt cho ngươi biết, ta không có nghĩ nhiều như vậy, nếu như ta học không phải kiếm mà là đao, ta thậm chí sẽ phanh thây xé xác và lăng trì bọn chúng.”
Vương Thế Phong lập tức sững sờ nói: “Vì cái gì? Hai người này không có đại thù với ngươi ah?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Ta ngồi trên cầu đã tiến vào trạng thái không linh, nếu không phải hai người kia cắt ngang trạng thái của ta, nói không chừng ta hiện tại đã luyện hóa Thần Cung.”
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Đối với thương nhân mà nói, đoạt tiền tài của hắn chẳng khác nào giết phụ mẫu, đối với võ giả mà nói, ngăn người tu hành còn có đại thù lớn hơn cả diệt môn.
Thân là cường giả thứ mười bảy Nhân Bảng, Vương Thế Phong có được tu vi Thần Cung Cảnh, hắn đương nhiên biết rõ đột phá cảnh giới này khó như thế nào.
Vấn đề này đừng nói là Tô Tín, cho dù đôi thành Vương Thế Phong thì hắn cũng muốn giết người.
Nhìn Vương Thế Phong im lặng không nói, người này ngược lại rất thú vị, hắn còn tưởng rằng Vương Thế Phong đi ra tìm mình gây phiền toái, không nghĩ tới hắn lại nói hành vi của mình quá mức tàn nhẫn.
Tô Tín vẫn cho rằng Nho gia nhận định nhân nghĩa đạo đức là chó má, kiếp trước như thế, kiếp nầy vẫn như thế.
Tuy Vương Thế Phong là đệ tử Nho gia, ngược lại không có dối trá như những nho sinh kia, hắn cũng đủ cổ hủ, lại chạy ra nói đám người kia không đáng chết, chẳng lẽ hắn không biết thanh danh của mình trên giang hô là cái gì hay sao?
Vương Thế Phong lắc lắc đầu nói: “Nếu thật là như vậy ta vẫn trách oan Tô huynh ngươi, nhưng nếu bọn chúng không cắt ngang ngươi tấn cấp Thần Cung Cảnh, ngươi có ra tay giết bọn chúng không?”
“Chiếu giết không tha.”
“Vì sao?”
Vương Thế Phong kinh ngạc hỏi.
Tô Tín hỏi ngược lại: “Vì cái gì không thể giết? Ngươi nói không thể lý do không giết bọn chúng là phạm tội không thành, tội không đáng chết, nhưng quy củ này là ai định ra? Ngươi hay sư môn của ngươi? Hay đây là quy củ giang hồ?”
“Với ta thì khác, ta chỉ tuân thủ quy củ do ta định ả, ta cảm giác bọn chúng đáng chết cho nên giết bọn chúng.”
Vương Thế Phong cười khổ nói: “Lời này của ngươi quá mức cưỡng từ đoạt lý.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không cưỡng từ đoạt lý chút nào, ngày hôm qua ta giết Lưu Thiên Nguyên muốn mượn thanh danh của ta thượng vị, một đám người giang hồ đã bắt đầu nói ta thủ đoạn tàn nhẫn...”
“Nhưng ta dám đánh cuộc, thời điểm ngươi bị bọn chúng quấy rối và làm phiền có nghĩ tới dùng một kiếm giết bọn chúng không? Đừng phủ nhận, ngươi khẳng định nghĩ như vậy.”
Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Trong cường giả Nhân Bảng, Vương Thế Phong là người nổi danh tốt tính, đi khiêu chiến hắn không có chút nguy hiểm nào, hơn nữa có đôi khi Vương Thế Phong còn chỉ điểm bọn chúng vài câu.
Cho nên một khi hắn xuất hiện tại Giang Nam hội sẽ có một đống lớn tán tu nhào tới yêu cầu khiêu chiến hắn, nhưng trở ngại những quy củ này nên hắn không thể cự tuyệt, nhưng có khi trong nội tâm đúng là rất chán ghét.
Tô Tín khoát tay nói: “Vương huynh, người khác nói ngươi là người tính tình tốt, ngươi tính tình tốt cũng sẽ tức giận, càng không cần phải nói Tô Tín ta không phải là người biết kiên nhẫn.”
Vương Thế Phong vẫn lắc đầu nói: “Nhưng quá mức tùy ý làm bậy, giết chóc qua thịnh sẽ đọa nhập ma đạo?”
“Cái gì là chính? Cái gì là ma?”
Tô Tín xùy cười một tiếng: “Đều là người ta nói mà thôi, bọn chúng nói ta là chính ta là chính, bọn chúng nói ta là ma thì ta là ma, nhưng trên thực tế ta chỉ là ta mà thôi.”
Nghe cách nói của Tô Tín như vậy, Vương Thế Phong cảm giác được có chút không đúng nhưng hắn không biết phản bác từ đâu.
Kỳ thật khẩu tài của hắn không kém, thời điểm ở trong nhà hắn có thể nói suông với các trưởng bối, nhưng hôm nay lại bị Tô Tín nói không cách nào phản bác được, thậm chí trong nội tâm lại ẩn ẩn có chút đồng ý.