Duẫn Tịch Tuyết sớm nhắc nhở Tô Tín, Tô Tín cũng thả tin tức ra ngoài, từ đó tất cả tổng bộ đầu châu phủ cũng biết, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Tô Tín không nói thêm lời nào nhưng đám thủ hạ cũng hiểu xảy ra chuyện gì.
Nghe cấp trên lấy cớ, còn sợ lực lượng của Tô Tín không đủ nên phái người tới đây, đám thủ hạ cũng không có mù, bọn họ quá hiểu tình huống Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại như thế nào, Tô Tín cần người giúp sao? Duẫn Tịch.
Ba ngày sau liền có mật thám Lục Phiến Môn truyền tin tức nói tuần sát sứ Duẫn Tịch đã đến.
Tô Tín cố ý bảo các tổng bộ đầu châu phủ tập trung tới, chuẩn bị ‘ hoan nghênh ’ vị tuần sát sứ thật tốt.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không giống Lôi Viễn ra oai phủ đầu gì đó, làm như vậy quá không phóng khoáng, tất cả mọi người là đồng liêu Lục Phiến Môn, tối thiểu biểu hiện phải hài hòa với nhau.
Qua không đến nửa canh giờ, mật thám Lục Phiến Môn dẫn dắt một nam tử trung niên mặc quan phục Lục Phiến Môn đi vào trong đại sảnh.
Nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo rất trẻ tuổi, điểm kỳ dị chính là hai tay của hắn mang bao tay tơ tằm không tháo xuống.
“Hoan nghênh Duẫn Tịch Duẫn đại nhân tới Giang Nam đạo, mọi người nên làm quen với nhau.”
Tô Tín đứng lên cười nói.
Đám tổng bộ đầu châu phủ khác đứng lên chắp chắp tay, trong ánh mắt mang theo suy nghĩ.
DuẫnTịch cũng chắp chắp tay đáp lễ, hắn cười nói ôn hòa:
“Các vị khách khí, hiện tại chúng ta là đồng liêu, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
DuẫnTịch cũng không có làm ra bộ dạng hung hăng vênh váo, hắn làm ra dáng vẻ hòa ái dễ gần.
Tô Tín chỉ một ngón tay xuống dưới và nói:
“Hôm nay tất cả tổng bộ đầu châu phủ Giang Nam đạo đang tập trung tại đây, Duẫn đại nhân trước an vị, ta phái người đi chuẩn bị tiệc tối, đến lúc đó mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần.”
Duẫn Tịch dõi mắt nhìn đại sảnh, trong đại sảnh chỉ có một chủ vị là của Tô Tín, mình ngồi nơi nào?
Trên danh nghĩa vị trí tuần sát sứ của hắn bình khởi bình tọa với tổng bộ đầu một đạo, hiện tại nếu ngồi dưới Tô Tín chẳng phải thấp hơn Tô Tín sao?
Cho nên trong lòng Duẫn Tịch cười lạnh một tiếng, hắn không có ngồi xuống.
Kỳ thật hắn cũng oan uổng Tô Tín, Tô Tín không có suy nghĩ ra oai phủ đầu với Duẫn Tịch.
Tất cả tổng bộ đầu Lục Phiến Môn tại Đại Chu vương triều đều phối trí như thế, tổng bộ đầu một đạo đều là tồn tại nói một không hai, cho nên trong phòng nghị sự cũng chỉ có một chủ vị đứng trên kẻ khác.
Lần trước Lôi Viễn làm ra hai chủ vị chỉ vì ra oai phủ đầu với Tô Tín mà thôi, về sau vị trí chẳng ra gì, thậm chí còn bị người ta kéo xuống.
Duẫn Tịch thở dài một hơi nói:
“Không cần dùng cơm tẩy trần đâu, cấp trên phái ta tới đây cũng không phải vì sống phóng túng.”
“Tình thế Giang Nam đạo nghiêm trọng, Tô đại nhân nên nói tình huống Giang Nam đạo trước đi, chỉ cần mọi người hoàn thành nhiệm vụ mới không phụ bệ hạ và Lục Phiến Môn bồi dưỡng.”
Những tổng bộ đầu châu phủ cười lạnh không thôi.
Duẫn Tịch nói giọng quan rất đường hoàng, đáng tiếc mọi người nơi này không nghe lời hắn.
Đại đa số tổng bộ đầu châu phủ nơi này đều xuất thân đạo phỉ, ngươi dùng giọng quan nói với bọn họ có quỷ mới nghe.
Ngay cả tổng bộ đầu châu phủ xuất thân bản địa cũng vậy, bọn họ rất không ưa người tới tổng bộ phái xuống đoạt quyền như Duẫn Tịch.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Duẫn Tịch, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
“Duẫn đại nhân nói có ý gì? Vấn đề Giang Nam đạo hiện tại rất nghiêm trọng sao? Ý ngươi nói Tô Tín ta vô năng cho nên không thể giải quyết vấn đề Giang Nam đạo?”
DuẫnTịch lắc lắc đầu nói:
“Ta không nói như vậy, Tô đại nhân, có một số việc dấu diếm không được, vấn đề Giang Nam đạo hiện tại còn không giải quyết toàn bộ, nếu không cấp trên cần gì phái ta xuống giám sát và trợ giúp Tô đại nhân quản lý Giang Nam đạo.”
Hắn vừa nói lời này Hoàng Bỉnh Thành lập tức nhảy ra nói:
“Thả con mẹ nó cái rắm! Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bây giờ có uy thế cỡ nào, có ai trong Giang Nam đạo không biết?”
“Những thế lực nhị lưu, tam lưu gặp người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo còn không phải khách khí? Con mắt nào ngươi thấy tình hình Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nghiêm trọng?”
“Lão Hoàng, nói chuyện khách khí một chút.”
Tô Tín quát lớn một câu nhưng không có nửa phần uy lực, Hoàng Bỉnh Thành vẫn dùng ánh mắt xem thường nhìn Duẫn Tịch.
Sắc mặt Duẫn Tịch lập tức âm trầm xuống.
Lâu la cảnh giới Tiên Thiên có tư cách nói chuyện với hắn như vậy sao?
Duẫn Tịch lạnh lùng nói:
“Tô đại nhân, dĩ hạ phạm thượng trong Lục Phiến Môn phải bị tội gì?”
Tô Tín cười ha hả nói: