Sư phụ sớm chết nhiều năm vẫn có lực uy hiếp đủ để chấn nhiếp không ít bọn đạo chích.
Tối thiểu Yến Trọng Hằng được Trương Nghiễm khuyên bảo cũng bỏ qua tâm tư gây phiền toái cho Tô Tín.
Trương Nghiễm cũng âm thầm thở ra một hơi, đối phương là mãnh long quá giang, chính mình là rắn rít địa phương, tuy không thể làm gì đối phương nhưng tốt nhất không xung đột mới là tốt nhất.
Rắn rít địa phương trong thành Thương Sơn cũng không chỉ có một mình Yến Trọng Hằng, hắn cũng không liều lưỡng bại câu thương với Mạnh Thanh Trạch, làm như vậy chỉ làm đám người Yến Thư Hằng chiếm lấy đại tiện nghi.
Lúc này Tô Tín còn không biết ý định của Yến Trọng Hằng, hắn đang ở khách sạn tốt nhất trong thành, tùy thời chuẩn bị xin đợi bọn họ tới.
Tô Tín nhất định đợi không được, đối tượng chính của hắn chính là Yến Khuynh Tuyết sẽ đích thân đến mời chào, vậy mà cũng không có thực hiện.
Tô Tín vuốt cằm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta trang bức quá mức làm cho đối phương không dám tới? Nếu như vậy chẳng phải ta biến khéo thành vụng?”
Tô Tín cân nhắc nhân tâm vô cùng thấu triệt, hắn cũng phân tích ra suy nghĩ của Yến Khuynh Tuyết hiện tại, sau khi có kết quả Tô Tín lại cười khổ.
Hắn dùng hết tâm tư chế tạo ra hình tượng thực lực cường đại, thiếu niên hiệp sĩ lưu lạc chân trời xa xăm, ngực có chính khí và không bị trói buộc.
Hình tượng này chính là hình tượng đại đa số thiếu nữ vẫn si mê, hắn tin tưởng Yến Khuynh Tuyết nhất định sẽ có hảo cảm với hắn.
Không biết làm sao hắn làm quá mức, vậy mà làm cho đối phương không dám tới cửa mời chào, việc này làm cho kế hoạch tiếp cận Yến Khuynh Tuyết của hắn thất bại thảm hại.
Nếu hêện tại hắn chủ động đưa tới cửa nhất định sẽ làm người khác hoài nghi.
“Bỏ đi, cùng lắm ta suy nghĩ biện pháp khác tới gần Yến Khuynh Tuyết là được.”
“Thời điểm Tô Tín muốn nghỉ ngơi, bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Tô Tín mở cửa, ở trước cửa chính là võ giả Phương Hạo hắn gặp lúc ở phong vân lôi.”
Vừa nhìn thấy Tô Tín, Phương Hạo lập tức tươi cười nịnh nọt, hắn nói: “Cao thủ huynh, ngươi gạt ta thật khổ ah, sao ngươi không nói sớm mình là Mạnh Thanh Trạch cường giả Nhân Bảng chứ?”
Tô Tín khoát tay nói: “Lúc vừa gặp mặt ta có nói mình là Mạnh Thanh Trạch, chẳng lẽ ta còn cần phải ồn ào lớn tiếng nói cho tất cả mọi người biết mình có tên trong Nhân Bảng sao?”
Phương Hạo lập tức nghẹn lời, khi đó Tô Tín cũng không có lộ ra khí tức võ giả Tiên Thiên, người bình thường ai có thể kéo suy nghĩ lên cường giả Nhân Bảng cơ chứ?
Lúc này Phương Hạo cũng bỏ những suy nghĩ khác qua một bên, những chuyện này không phải trọng điểm.
Hắn nhìn qua Tô Tín và khát vọng nói: “Cao thủ huynh, ngươi có thu thủ hạ hay không? Ngươi chưa quen cuộc sống trong thành Thương Sơn này, ta có thể làm tiểu đệ dẫn đường cho ngươi ah.”
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói: “Miễn phí?”
Phương Hạo xấu hổ chà tay vào nhau, nói: “Cao thủ huynh là người hào phóng như vậy, nhất định sẽ cho ta một ít thù lao đúng không?”
“Cao thủ huynh là người tiêu sái, nhất định sẽ không quan tâm tục vật như bạc, đan dược gì đó, công pháp cấp thấp các loại, tiện tay khen thưởng ta một ít là được, ta không kén ăn.”
Tô Tín nhìn Phương Hạo, hắn mỉm cười, người này đúng là thú vị.
Hắn vốn cho rằng Phương Hạo sẽ nói lời gì đó đại nghĩa, không nghĩ tới da mặt hắn dày như vậy, hơn nữa còn tự nói công pháp và đan dược nữa chứ, Tô Tín mới lần âầu gặp võ giả da mặt dầy như vậy.
Da mặt Phương Hạo dày thì dày nhưng hắn không ngu, không phải mỗi tên võ giả đều dám làm như hắn.
Hắn dám như vậy là vì Tô Tín có thân phận Mạnh Thanh Trạch hiện tại mà thôi.
Sư phụ Mạnh Thanh Trạch là ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương, đây chính là nhân vật hiệp sĩ giao du rộng rãi, hắn có danh tiếng tốt trong võ lâm, Mạnh Thanh Trạch thân là đồ đệ của hắn thì phẩm hạnh không kém chút nào.
Trước kia Tô Tín trượng nghĩa ra tay cứu Yến Khuynh Tuyết, Phương Hạo cũng nhìn vào trong mắt, dù sao hắn xem ra Mạnh Thanh Trạch là cao thủ Nhân Bảng, thực lực cường đại, có tâm tư hiệp nghĩa.
Như vậy Mạnh Thanh Trạch có cự tuyệt hắn cũng sẽ không quá mức, nếu đổi thành một gia hỏa hung thần ác sát thì Phương Hạo không dám tìm tới cửa.
Nếu hắn biết thân phận chân chính của Tô Tín là Tô Tín trong Hắc bảng, càng là bang chủ tâm ngoan thủ lạt nổi danh Thường Ninh phủ thì hắn chắc chắn không cười nổi.
“Đi, trong khoảng thời gian ta ở thành Thương Sơn này, ngươi đi theo ta.”
Tô Tín suy nghĩ và quyết định lưu hắn lại.
Hắn cũng chưa quen thuộc người hoặc việc trong thành Thương Sơn, có Phương Hạo là rắn rít địa phương ở bên cạnh giảng giải cũng dễ làm hơn nhiều.
Huống hồ Phương Hạo này nhìn rất thông minh, bảo hắn xử lý một ít việc cũng dễ dàng.
Nghe được Tô Tín đáp ứng nhận lấy hắn, Phương Hạo lập tức đại hỉ nói: “Ha ha! Ta biết ngay cao thủ huynh ngươi nhất định sẽ nhận lấy ta, Phương Hạo ta làm được cái gì lớn nhưng có thể xem như mật thám trong thành Thương Sơn, thậm chí là cả Tương Nam không có gì ta không biết.
Tô Tín ném cho hắn một lọ đan dược và nói: “Đừng gọi ta cao thủ huynh, ta nghe không được tự nhiên, đây là đan dược ứng trước cho ngươi, chờ tới lúc ta rời khỏi thành Thương Sơn sẽ cho ngươi một ít.”
Tô Tín cho hắn là Thiếu Lâm Tiểu Hoàn đan, lần trước hắn rút thưởng đạt được một ít, dùng một bộ phận còn thừa lại ba viên đủ cho Phương Hạo dùng.