Lần này Đại Chu xuất động không ít cường giả, cường giả Chân Vũ cảnh ‘ Đấu Nguyên Thiên Tôn ’ Triệu Vũ Niên, cường giả Dương Thần cảnh quân đội Thần Uy Đại tướng quân Lâm Tông Việt, còn có ba dã chiến quân bảo vệ Thịnh Kinh thành cũng động thủ.
Hoàng thất Cung Phụng Đường và hoàng tộc họ Cơ phái ba tên cường giả Dương Thần cảnh tới, trong đó có không ít võ giả Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh.
Về phần Lục Phiến Môn càng không cần nhiều lời, người chỉ huy hành động lần này chính là Tô Tín, hắn thân là tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn, Lục Phiến Môn tự nhiên sẽ dùng toàn lực ủng hộ, cho nên Lục Phiến Môn khuynh sào xuất động.
Triều đình làm ra động tác lớn như thế, chỉ cần môn phái trên giang hồ không mù lòa thì bọn họ sẽ phát hiện.
Chỉ có điều triều đình làm ra động tĩnh lớn như thế là nhắm vào ai?
Bây giờ không phải thời điểm Đại Chu vừa mới thành lập đất nước, trên giang hồ cũng an ổn, cũng không có ai chủ động khiêu khích Đại Chu, đáng giá Đại Chu xuất động lực lượng như thế xoắn giết.
Càng nghĩ, mọi người lại tập trung ánh mắt vào Cửu Trọng Kiếm Các.
Những đại phái đỉnh cấp đều biết, Tô Tín giết Hắc Liên Thánh Sứ, đoạt được một khối bạch ngọc thạch bản trên người hắn, thứ này nhất định đã bị hắn hiến cho Cơ Hạo Điển.
Đại đa số tông môn trên giang hồ đều biết tình huống của Cơ Hạo Điển, có lẽ hắn sống không được bao lâu.
Trên bạch ngọc thạch bản không chỉ có bí văn thượng cổ, trong đó còn cất dấu bí mật trường sinh! Đây là thứ Cơ Hạo Điển cần nhất.
Cho nên thế lực trên giang hồ hoài nghi Đại Chu nhắm vào Dịch Kiếm Môn và các phái trong trì kiếm kiếm ngũ phái có bạch ngọc thạch bản.
Trừ ba phái này ra, cướp đoạt nhiều bạch ngọc thạch bản nhất chính là Thiên đình cùng Địa phủ, nhưng không biết làm sao, Thiên đình và Địa phủ phi thường thần bí, thậm chí người trên giang hồ không tìm thấy hang ổ của Thiên đình và Địa phủ ở đâu, triều đình có muốn tìm bọn họ cũng không tìm ra.
Cho nên ba phái chính là mục tiêu của triều đình, triều đình lúc này mới xuất động lực lượng mạnh như vậy, thậm chí còn phái cả tồn tại Chân Vũ cảnh xuất hiện, chính là vì muốn tiêu diệt ba phái kia, đoạt được bạch ngọc thạch bản.
Dù sao trong suy nghĩ của đa số tông môn trên giang hồ, chỉ có ba phái Dịch Kiếm Môn âm thầm thở dài một hơi, chỉ sợ ngày giờ của Thanh Thành kiếm phái đã không nhiều.
Từ nay về sau, trì kiếm ngũ phái vẫn là trì kiếm ngũ phái, cho dù Thanh Thành kiếm phái bị diệt nhưng không lâu sau sẽ có tông môn khác thế chỗ, trở thành một trong trì kiếm ngũ phái mới.
Mà Thanh Thành kiếm phái nha, nó chỉ có thể được truyền lưu trong điển tịch lịch sử.
Thanh Thành kiếm phái lúc này cũng nhận được tin tức, điều này cũng làm cho người Thanh Thành kiếm phái cảm giác khủng hoảng, sợ triều đình nhắm vào bọn họ.
Chỉ có điều sau đó trên giang hồ truyền tới tin tức Đại Chu nhắm vào bạch ngọc thạch bản trong Cửu Trọng Kiếm Các.
Nghe tin tức này, người Thanh Thành kiếm phái thở ra một hơi, dù sao bọn họ có tiến vào Cửu Trọng Kiếm Các, biết rõ bạch ngọc thạch bản có lực dụ hoặc Cơ Hạo Điển lớn cỡ nào.
Vị Nhân Hoàng Đại Chu này không còn sống trong bao lâu, hiện tại hắn vì sống tiếp đã không tiếc lựa chọn đánh nhau với ba phái khác.
Chỉ có điều Lệ Trường Hải vừa mới nghĩ tới đoạn thời gian trước bộ khoái Lục Phiến Môn bới móc Thanh Thành kiếm phái, Lệ Trường Hải có cảm giác phiền muộn, hắn cảm thấy không thoải mái.
Cường giả Dương Thần cảnh rất nhạy cảm với nguy cơ, loại cảm giác này được xưng là tâm huyết dâng trào, Lệ Trường Hải thân là cường giả trong Dương Thần cảnh cũng như thế.
Nhưng cảm giác tâm huyết dâng trào của hắn hơi mơ hồ, không biết đến từ nơi nào.
Thậm chí Lệ Trường Hải đã nghĩ nên tìm bói toán đại sư của Thiên Cơ cốc tính toán, nhìn xem đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Chỉ có điều càng nghĩ, hắn cảm thấy Đại Chu xuất động lực lượng cường đại như vậy dẫn tới giang hồ chấn động, lúc này mới làm Lệ Trường Hải bất an như thế.
Hắn nói lo lắng của mình cho các trưởng lão Thanh Thành kiếm phái biết.
Các trưởng lão Thanh Thành kiếm phái không có lo lắng như Lệ Trường Hải.
Trong đó một trưởng lão nói:
- Chưởng môn, ngươi quá lo ngại, Thanh Thành kiếm phái chúng ta chính là một trong trì kiếm ngũ phái, còn có thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm, Đại Chu nói diệt là có thể diệt hay sao?
- Bởi vì cái gọi là không lợi không dậy sớm, Đại Chu hiện tại đụng tới Thanh Thành kiếm phái chúng ta thì được lợi ích gì? Thanh Thành kiếm phái chúng ta đáng giá Đại Chu động thủ chính là Duy Ngã Đạo Kiếm, nhưng cá chết lưới rách, Đại Chu sẽ tổn thất còn lớn hơn giá trị của Duy Ngã Đạo Kiếm.
- Hơn nữa vì một thanh thần binh đã muốn diệt cả nhà người ta, Đại Chu làm như vậy sẽ dẫn tới tất cả tông môn trên giang hồ chống cự và phản kích, đến lúc đó Đại Chu sẽ trả giá lớn hơn nữa.
- Dù sao ta thật sự nghĩ không ra tại sao Đại Chu động thủ với Thanh Thành kiếm phái chúng ta, chỉ cần Nhân Hoàng Đại Chu không bị điên, hắn tuyệt đối không làm chuyện như thế.
Trưởng lão Thanh Thành kiếm phái đều gật gật đầu, bọn họ cũng nghĩ như thế.
Lúc này có một trưởng Hóa Thần cảnh nói nhỏ:
- Có phải nguyên nhân là vì Tô Tín hay không?
Tất cả mọi người ở đây nhìn hắn, chỉ có điều trưởng lão vừa mới nói chuyện cũng cảm thấy không ổn, hắn vội vàng câm miệng.
Tô Tín là tứ đại thần bộ của Đại Chu, nhưng hắn còn không quan trọng tới mức làm Đại Chu xuất động lực lượng cường đại như vậy, thậm chí còn xuất động cả Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên ẩn cư đã lâu.
Bọn họ không nghĩ ra nguyên nhân Đại Chu ra tay là gì.
Sau nửa tháng, đội ngũ Đại Chu một đường hướng nam, bọn họ nhắm thẳng vào Xuyên Nam đạo, lúc này Thanh Thành kiếm phái mới cảm giác không đúng, nhưng tất cả đã muộn.
Thanh Thành kiếm phái an phận ở một góc thời gian quá dài, làm cho hệ thống tình báo thiếu thốn.
Nếu như bọn họ có tổ chất tình báo và mật thám cường đại như Lục Phiến Môn, có lẽ sẽ từ việc Tô Tín tiến về bốn phái khác mà đoán ra mục đích của Đại Chu, nhưng đáng tiếc, tình báo của người trên giang hồ không thể vượt qua Lục Phiến Môn của Đại Chu.
Cho dù một trong tà đạo bát tông, Thiên Cơ cốc được xưng là tổ chức phong môi cường đại nhất trên giang hồ cũng không sánh bằng Lục Phiến Môn.
Bên ngoài Xuyên Nam đạo, tất cả đại quân Lục Phiến Môn đã tụ tập tại nơi này, bởi vì lần này động thủ với tông môn đỉnh cấp, cho nên bọn họ không mang theo binh sĩ bình thường, có thể tới nơi này, thấp nhất đều là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ.
Cho dù như vậy, đội ngũ của Đại Chu cũng nhiều hơn mười vạn người, số lượng rất khủng bố.
Phải biết rằng nhân số nhiều nhất trên giang hồ hiện tại chính là Niên Bang trong thiên hạ thất bang, bọn họ có trăm vạn bang chúng.
Nhưng trong trăm vạn đó có bao nhiêu là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ? Vẫn chưa tới một phần mười.
Đại Chu chỉ kéo ba dã chiến quân đã có số lượng võ giả Hậu Thiên nhiều như vậy, hơn nữa triều đình còn đóng quân ở bốn mươi chín đạo, còn đóng quân khổng lồ tại Bắc Nguyên đạo, Bắc Lâm đ*o, Tây Vực ba mươi sáu quốc.
Tô Tín quay người nói với Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền:
- Phương đại nhân, Liễu đại nhân, Thanh Thành kiếm phái là cá trong chậy, đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu, mời các ngươi chờ đợi ở bên ngoài, một khi phát hiện dư nghiệt Thanh Thành kiếm phái, lập tức tru sát.
Nghe Tô Tín vừa nói như vậy, Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền biến sắc, vẻ mặt âm trầm.
Tô Tín làm như vậy chính là chèn ép bọn họ.
Pháp lệnh của Đại Chu thưởng phạt phân minh, ngươi giết địch bao nhiêu sẽ có bao nhiêu công huân.
Bây giờ Tô Tín một cước đá bọn họ ra ngoài làm việc vặt vãnh, sau trận chiến này, bọn họ có bao nhiêu công huân?
Tuy Tô Tín đã nói như thế, bảo bọn họ ở bên ngoài phòng bị Thanh Thành kiếm phái chó cùng rứt giậu, nhưng trên thực tế với số người Đại Chu xuất động lần này, còn có cường giả Thiên đình và Địa phủ đến đây, ngươi biết ngươi đang khi dễ người khác hay không?
Những lực lượng này đủ giết Thanh Thành kiếm phái thành cặn bã, còn chó cùng rứt giậu cái rắm!
Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền không quan tâm chút công huân áy, dù sao bọn họ đã là tứ đại thần bộ, công huân chủ yếu khi diệt Thanh Thành kiếm phái sẽ không thiếu bọn họ, cho dù đạt được công huân cũng không thể giúp bọn họ tiến lên vị trí cao hơn, cho nên công lao này chủ yếu chuẩn bị cho bộ hạ của bọn họ.
Kết quả tốt rồi, Tô Tín đá bọn họ vào trong góc, đám thủ hạ của bọn họ nghĩ gì?
Đại nhân của mình không tốt lắm, đấu không lại Tô Tín, thậm chí còn liên lụy tới mình, đã như vậy, đi theo đại nhân như thế còn ý nghĩa gì?
Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền dám cam đoan, việc này qua đi, uy tín của bọn họ trong Lục Phiến Môn sẽ giảm mạnh, đây là việc làm hai người tức giận.
Đặc biệt là Liễu Vô Tiền, hắn cảm giác vô cùng oan uổng.
Người nhắm vào Tô Tín trong hoàng cung lần trước chính là Phương Cửu Nguyên, kết quả lần này lại liên quan đến mình, hắn chọc ai gây ai?
Người hoàng thất và hoàng gia Cung Phụng Đường dùng vẻ mặt thản nhiên quan sát tất cả, xem như không biết cái gì.
Kỳ thật bọn họ cũng nhìn ra Tô Tín dùng thủ đoạn chèn ép đối thủ rất rõ ràng, đáng tiếc, không ai nói gì.
Đây là chuyện nội bộ của Lục Phiến Môn, bọn họ quản nhiều như vậy làm gì?
Huống hồ Tô Tín hiện tại chính là tâm phúc của bệ hạ, cho dù một ít người trong quân đội quen biết Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền cũng không lên tiếng, sợ mình đắc tội Tô Tín.
Thiết Chiến càng không lên tiếng, bởi vì chuyện này chính là Phương Cửu Nguyên tự tìm đường chết.
Dựa theo quy tắc ngầm của Lục Phiến Môn, người trong Lục Phiến Môn mâu thuẫn hoặc tranh quyền đoạt lợi gì đó đều phải giải quyết trong nội bộ, nếu dám làm trước mặt người ngoài chính là phá hư quy củ.
Hơn nữa hết lần này tới lần khác Phương Cửu Nguyên công nhiên nhắm vào Tô Tín trước mặt Cơ Hạo Điển, đây là việc phá hư quy củ.
Ác giả ác báo, hiện tại Tô Tín công nhiên chèn ép Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền, không ai lên tiếng nói cái gì.
Trọng yếu nhất chính là hai người không thể phản bác, bởi vì Cơ Hạo Điển đã nói, hành động lần này do Tô Tín chỉ huy, hiện tại bọn họ chỉ có thể nghe lệnh.