Bảo vật gì có thể được cường giả như thế ngấp nghé chứ? Nhân sĩ giang hồ toàn bộ Giang Nam đạo đều hết sức tò mò.
Ninh Phỉ nhìn về phía đám người Lâm gia chủ, lãnh đạm nói:
- Là Lục Phiến Môn phái các ngươi tới?
Đám người Lâm gia chủ nhìn nhau, liên tục cười mà không nói.
Bọn họ có thể không nghe theo lệnh của Lục Phiến Môn, bọn họ cũng không có tư cách nịnh nọt Tiêu gia, nhưng bọn họ phải suy nghĩ vì gia tộc và tông môn của mình.
Thế gian này tới bây giờ đều có không ít hạng người bị lợi ích làm mê muội, ba người Lâm gia chủ cũng như thế.
Sau khi bọn họ phát hiện Ninh Phỉ cũng không đi thông tri Lục Phiến Môn, cũng không có thông tri Tiêu gia, mà là chuẩn bị tự mình đoạt bảo vật trong tay Ninh Phỉ.
Nếu thứ này thật sự là chí bảo vô thượng, có đủ chỗ tốt cho tông môn và gia tộc của bọn họ, vậy bọn họ nhất định sẽ không chút do dự nuốt vào.
Lợi ích tiền tài động nhân tâm, cho dù nuốt thứ này đại biểu bọn họ đồng thời đắc tội Tô Tín và Tiêu gia, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như vậy.
- Ninh tiểu thư, ta khuyên ngươi nên giao đồ vật ra đây đi.
- Hiện tại Tiêu gia và Lục Phiến Môn đều đang tìm thứ này, ngươi trốn không thoát.
Ninh Phỉ xuất ra một thanh trường kiếm trong túi giới tử, trong mắt còn mang theo một tia kiên quyết.
- Ta sẽ không giao cho các ngươi, muốn cầm, trừ phi ta chết!
Ninh Phong giao túi giới tử cho nàng cũng không chỉ có kiếm gãy cùng một ít điển tịch Ninh gia bọn họ, còn có một ít át chủ bài dốc sức liều mạng cũng được Ninh Phong giao cho nàng.
Ninh Phong sử dụng những át chủ bài này có thể chống lại Lý Phôi thời kỳ đỉnh phong.
Hiện tại đổi thành Ninh Phỉ đến dùng, trong nội tâm nàng lại không có bao nhiêu nắm chắc, dù sao lúc nàng còn ở trong Ninh gia được mọi người sủng ái.
Thân là vị hôn thê của Ninh Phong, nàng chỉ cần tu luyện tăng cảnh giới là đủ, đi rèn luyện nhiều kinh nghiệm thực chiến làm gì?
Nhìn ra kiên quyết trong ánh mắt Ninh Phỉ, đám người Lâm gia chủ lại lắc đầu.
- Ninh tiểu thư, ngươi đã không thức thời, vậy thì đừng trách chúng ta đánh!
Ba nhà này không có lòng dạ thanh thản nói nhảm với Ninh Phỉ, cho nên bọn họ trực tiếp hừ lạnh một tiếng sau đó cho người động thủ.
Vào lúc này trong góc quán rượu có giọng nói lười biếng vang lên:
- Nhiều đại nam nhân khi dễ nữ nhân yếu ớt như thế, các ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Lâm gia chủ nhìn sang, người lên tiếng là nam tử trẻ tuổi lôi thôi, trong lời nói mang theo ý khinh thường nồng đậm.
- Ôi! Đầu năm nay còn có người muốn đi ra hành hiệp trượng nghĩa, ngươi cho rằng ngươi là thiếu niên hiệp sĩ của trì kiếm ngũ phái hay là trẻ tuổi tuấn kiệt của lục đại thế gia?
Quán chủ Thịnh Uy võ quán cười lạnh một tiếng, ý khinh thường rất nồng đậm.
Những thế lực tam lưu như bọn họ sống rất thực tế, sống thời gian dài như vậy, chuyện gì chưa thấy qua?
Muốn hành hiệp trượng nghĩa rất đơn giản, ngươi có thực lực và tư cách sao?
Không có thực lực bối cảnh là đi hành hiệp trượng nghĩa, bị đánh chết là nhẹ.
Nam tử lôi thôi lắc đầu nói:
- Ta không phải người trì kiếm ngũ phái, cũng không phải đệ tử lục đại thế gia, huống chi ta cũng không phải hành hiệp trượng nghĩa, chẳng qua không quen nhìn một đám đại nam nhân các ngươi khi dễ nữ nhân mà thôi.
- Luyện võ cả đời, kết quả lại luyện ra một bụng nam trộm nữ kỹ như vậy, các ngươi không biết thẹn sao?
Sắc mặt ba người đỏ bừng, tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông đi tới và quát lớn:
- Hôm nay ta thuận tiện dạy cho ngươi cái gì là giang hồ.
- Muốn sống lâu trên giang hồ rất đơn giản, đó chính là bớt lo chuyện bao đồng!
Ánh mắt tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông lộ ra tia sát cơ, trực tiếp lao tới gần nam tử lôi thôi.
Hắn không cảm giác được chân khí chấn động trên người nam tử lôi thôi, hắn còn tưởng rằng đối phương chỉ là kẻ mới vào giang hồ, là người trẻ tuổi học được mấy chiêu công phu quyền cước liền xen vào chuyện của người khác, cho nên cũng không để ý cỡ nào, cứ giết là được.
Chỉ có điều lúc hắn động thủ, trong mắt nam tử lôi thôi có hàn quang xuất hiện, một tia sáng bạc bay tới, chỉ nghe một tiếng ‘ đinh ’ vang lên, trường kiếm của tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông vỡ vụn, thân thể hắn vẫn đứng ngu ngơ, một giây sau hắn liền ngã xuống đất.
Tất cả mọi người sững sờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào thi thể tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông, trên ngực của hắn có một cây đinh màu bạc đang cắm vào người.
Chỉ có điều mọi người nơi đây cũng biết, một cây đinh nhỏ không có khả năng giết võ giả Thần Cung Cảnh.
Chính thức giết tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông là độc!
Chung quanh cây đinh có từng sợi vân màu đen đang truyền bá trong kinh mạch tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông, chỉ dùng thời gian vài giây là lan khắp toàn thân của hắn, lộ ra hình ảnh cực kỳ đáng sợ.
Loại chất độc này còn chưa lan khắp toàn thân tông chủ Thanh Phong Kiếm Tông cũng đã giết hắn rồi, có thể thấy được này độc tính mạnh cỡ nào.
Trên giang hồ có thể kết hợp hoàn mỹ giữa độc và ám khí cũng chỉ có một tông môn, Xuyên Trung Đường Môn trong Tà đạo bát môn!