Hắn chỉ có thực lực Thần Cung Cảnh, phần lớn thời gian chỉ sửa mái nhà dột trong Côn Luân bí cảnh, không có Tô Tín bên cạnh sẽ không dám đi loạn.
- Tô đại nhân, ta xem như tìm được ngươi, chậc chậc, nơi này thật không an toàn a, có không ít kẻ điên như Cản Thi Pháit, trên đường còn muốn ăn cướp ta đấy.
Đỗ Bái lòng còn sợ hãi nói ra.
Tô Tín cười nói:
- Ngươi mặc một thân đạo bào như vậy, đương nhiên sẽ có người ra tay với ngươi, ngươi không phải theo chân người quân đội đi vào sao? Ngươi thay đổi một thân chiến giáp, ta đoán không có ai dám động thủ với ngươi.
Trong Côn Luân bí cảnh này, không phải người triều đình thì cũng là người giang hồ.
Thân là người triều đình, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn hoặc những công hầu Đại Chu, bọn họ nhất định không động thủ với nhau.
Nếu là người giang hồ lạc đàn thì bọn họ không ngại động thủ, dù sao nơi này là thành Thịnh Kinh, cho dù thật ăn cướp đối phương thì có gì phải sợ?
Đỗ Bái lắc lắc đầu nói:
- Đồ kiếm cơm nên không dễ dàng cởi ra, Tô đại nhân, thứ này giao cho ngươi.
Nói xong, Đỗ Bái xuất ra một khối hồng bảo thạch được đánh bóng cực kỳ tinh xảo giao cho Tô Tín.
Tô Tín nhìn một chút, thứ này là ngọc thạch đặc thù, cầm trong tay vẫn còn ấm.
- Đây là thứ gì?
Tô Tín hỏi.
Đỗ Bái nói ra:
- Phỏng chế viên bảo thạch Thần Tiêu Thiên Long Kiếm được gắn trên Nhân Hoàng kiếm, mấy ngày nay ta vẫn phỏng chế viên bảo thạch này, trên cơ bản có thể tương tự chín thành chín.
- Nếu Tô đại nhân ngươi thật nhận được Nhân Hoàng kiếm, có thể âm thầm mang thứ thế vào, đây chỉ là viên bảo thạch trang trí mà thôi, cho nên có thể tùy ý lấy xuống.
Tô Tín gật gật đầu, hắn không nghĩ tới Đỗ Bái còn rất đa tài đa nghệ, thậm chí còn có tay nghề cao siêu như thế.
- Vậy thì tốt, ngươi phụ trách bói toán phương vị, chúng ta đi tìm Nhân Hoàng kiếm.
Tô Tín nói ra.
Đỗ Bái lắc đầu cười nói:
- Ta đã bói xong phương vị Nhân Hoàng kiếm, huống chi sau khi đi vào Côn Luân bí cảnh thì ta mới phát hiện, trong nơi này được một đại trận bao phủ, phỏng chế Nhân Hoàng kiếm nằm ở trung ương đại trận.
- Hiện tại trận pháp còn chưa mở ra, chúng ta đi cũng không lấy được Nhân Hoàng kiếm, không bằng như vậy, Tô đại nhân, hai chúng ta liên thủ đi một chuyến, ta suy tính phương vị thiên tài địa bảo, ngươi ra tay cướp lấy, sau cùng chia 3:7, ta ba ngươi bảy, như thế nào?
Có chuyện tốt như vậy, đương nhiên Tô Tín không ngại, Tô Tín trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Hiện tại Tô Tín mới xem như biết rõ vì cái gì Thiếu Lâm tự lúc trước dẫn theo Tà Linh đạo nhân.
Thật sự là vì ở nơi này có võ giả tinh thông tính toán thiên cơ sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Hiện tại những hoàng tử kia không biết vị trí Nhân Hoàng kiếm, chỉ sợ vẫn còn lo lắng tìm kiếm trong Côn Luân bí cảnh, thật tình không biết đợi đến lúc trận pháp mở ra thì ai cũng có tư cách tiến vào trong đó.
Hơn nữa có một gã tinh thông thiên cơ tính toán theo công thức võ giả tại, tìm kiếm những thiên tài địa bảo kia tỷ lệ cũng là có thể bay lên mấy lần.
Trong Côn Luân bí cảnh có nhiều thiên tài địa bảo nhưng không nhiều tới mức như rau cải trắng, tùy tiện đi là có thể dẫm một đống lớn.
Nơi lớn như vậy và nhân số quá nhiều, dùng hơn mười ngày là có thể càn quét một lần, nhưng vấn đề là bọn họ hiện tại chỉ có thời gian ba ngày, cho nên cần phải có phương vị chính xác mới được.
Đỗ Bái thân là đệ tử Luân Chuyển Vương, tối thiểu hắn cũng học được tạo nghệ bói toán.
- Hướng chính đông phương chừng hai mươi dặm có thứ tốt, chúng ta qua đi xem.
Đỗ Bái bấm đốt ngón tay một phen và nói ra.
Tô Tín im lặng hỏi:
- Đâu là hướng đông?
Côn Luân bí cảnh tự thành thế giới, trong này đều là ban ngày, cũng không có mặt trời lên xuống, trên bầu trời chỉ có ánh sáng vô tận.
Trong tình huống như thế, Tô Tín trên cơ bản đã triệt để không phân rõ đông tay nam bắc.
Đỗ Bái gãi gãi đầu, vội vàng chỉ rõ một hướng cho Tô Tín biết.
Hai người tới một sơn động cực lớn, bên trong có một con mãng xà lớn như đầu người và dài hơn mười mét chiếm cứ.
Không biết mãng xà sống bao nhiêu năm, trên trán mơ hồ có nổi mục giống như có long giác phá thể mà ra, mười phần thần dị.
Nhìn thấy hai người Tô Tín tới đây, mãng xà nơi này nhìn hai người và gào thét, sau đó lao nhanh về phía Tô TÍn.
- Thứ này chính là yêu sao?
Tô Tín hứng thú nhìn mãng xà cực lớn, sinh vật thần dị như thế, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Đỗ Bái lắc lắc đầu nói:
- Thứ này còn kém xa mới tính là Yêu tộc, cao lắm chỉ là mãng xà sống lâu năm mà thôi.
- Thứ này có thể thường xuyên gặp trong rừng sâu núi thẳm tại Nam Man và Đông Di, không kỳ lạ quý hiếm.
Tô Tín gật gật đầu, bắn ra mấy đạo kiếm khí đánh vào người mãng xà nhưng lại có tia lửa và âm thanh như kim loại va chạm nhau, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín không thể tạo thành tổn thương với mãng xà.