Vài cường giả cảnh giới Dung Thần cùng ra tay, quanh người Tô Tín hiện lên từng luồng hơi thở lạnh lẽo như băng, chân khí lạnh lẽo vô tận xen lẫn với hơi thở chết chóc của Địa Ngục bao quanh phạm vi mấy trăm dặm, ngay cả Tả Vô Cương cảm giác được hơi thở đáng sợ này cũng lạnh lẽo toàn thân, trong mắt lóe lên một chút hoảng sợ.
Mà những võ giả khác ở trong phạm vi hàn băng Địa Ngục của Tô Tín đều bị đóng băng, hành động cũng chậm chạp một chút.
Tô Tín giơ tay hóa kiếm, lập tức trong toàn bộ khu vực băng hàn Địa Ngục tỏa ra kiếm khí, không ai có thể đỡ được thanh kiếm Địa Ngục lạnh lẽo kia, hơn mười võ giả cảnh giới Dung Thần ở đây đã bị Tô Tín làm trọng thương hơn nửa chỉ trong thời gian chưa tới một khắc đồng hồ!
Cuối cùng bây giờ mọi người mới hiểu, bọn họ có thể nói Sở Giang Vương này phách lối, nhưng tuyệt đối không thể nói là hắn kiêu căng, bởi vì hắn vốn có thực lực này!
Mắt thấy Tô Tín giết người như là chẳng nể nang gì cả, lúc này Tả Vô Cương không thể không ra tay.
Mặc dù Tô Tín có chừng mực, hắn cũng chỉ khiến những người này bị thương, không ra tay nặng, thế nhưng Tả Vô Cương cũng sợ những thế lực võ lâm của Lương Châu Đạo xấu hổ và giận dữ thì sẽ không liên hợp với hắn để đối phó Anh Hùng Hội nữa, thế thì Tả Vô Cương chỉ có thể há hốc mồm thôi.
Cho nên bóng người Tả Vô Cương khẽ chuyển động, đi đến trước mặt Tô Tín, hai tay kết ấn, chân khí nổ ra ầm ầm, một cái bóng Thiên Thần xuất hiện loáng thoáng sau lưng Tả Vô Cương, kiếm khí của Tô Tín chém dưới ấn pháp của hắn, bỗng nhiên có một ánh sáng thần chói mắt hiện lên, đánh cho kiếm khí của Tô Tín biến mất.
Nhưng mà lúc này Tả Vô Cương cũng thấy kinh hoảng trong lòng.
Quả nhiên vị Sở Giang Vương của Địa Phủ này danh bất hư truyền, tuy hắn không phải cảnh giới Dương Thần, thế nhưng ít nhất nếu hắn ra tay hết sức thì thậm chí có thể uy hiếp được cường giả có sức mạnh cảnh giới Dương Thần.
Tả Vô Cương thấy Tô Tín còn muốn ra tay, mấy võ giả của Lương Châu Đạo khác thấy hắn nhúng tay thì cũng nóng lòng muốn thử, Tả Vô Cương đành phải quát lớn.
- Đủ rồi!
Dù sao hắn cũng là võ giả cảnh giới Dương Thần, cũng là Minh chủ của Thần Đạo Minh, nghe hắn mở miệng Tô Tín ngừng tay, còn những võ giả Lương Châu Đạo cũng đều vội vàng lui sang một bên.
Tả Vô Cương trầm giọng nói.
- Các vị đều được ta mời tới để cùng nhau chống lại Anh Hùng Hội, kết quả bây giờ mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng còn chưa tới tay thì chúng ta đã đánh nhau, đây là chuyện gì?
Mắt thấy hai bên không lên tiếng, Tả Vô Cương quay đầu sang nhóm võ giả Lương Châu Đạo rồi nói.
- Các vị, các vị cũng đã thấy được sức mạnh của Sở Giang Vương đại nhân, tuy chỉ có một mình hắn, nhưng quả thật là võ giả cảnh giới Dung Thần bình thường không thể so được với hắn.
- Hơn nữa bây giờ vẫn là người đại diện cho Địa Phủ, có thanh thế lớn mạnh hơn ta, cho nên bây giờ chia cho hắn ba phần mảnh vỡ của Chân Võ Pháp Tướng thì cũng đúng.
Trong mắt những võ giả Lương Châu Đạo ở đây đều lộ ra chút giận dữ, Tả Vô Cương có ý gì? Thiên vị Sở Giang Vương của Địa Phủ ư? Địa Phủ của hắn không dễ chọc, lẽ nào bọn hắn lại dễ chọc?
Nhưng mà không đợi bọn họ nghĩ nhiều, Tả Vô Cương đã nói.
- Nhưng mà các vị cũng đều do ta mời tới, ta cũng không thể để các vị chịu thiệt đúng không? Cho nên chia mảnh vỡ của Chân Võ Pháp Tướng như thế này thì có vẻ được, Thần Đạo Minh ta được 4 phần, Sở Giang Vương 3 phần, mà các vị cũng lấy 3 phần, các vị thấy thế nào?
Nghe Tả Vô Cương nói như vậy, lúc này sắc mặt của những võ giả Lương Châu Đạo ở đây mới dễ chịu một chút, cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao lúc trước bọn họ cũng muốn có ba phần trong lòng, bây giờ Tả Vô Cương đồng ý cho họ ba phần, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy hài lòng.
Quan trọng hơn là một phần thêm vào lấy từ tay Tả Vô Cương, điều này khiến cho bọn họ tưởng rằng Tả Vô Cương rất tốt, làm người rất rộng rãi.
Cho nên những võ giả Lương Châu Đạo này đều chắp tay tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này của Tả Vô Cương.
Còn Tô Tín nhận được 3 phần thì lại không tỏ ra vẻ gì cả, dù sao hắn cũng không bị thiệt là được.
Nhìn thấy hai bên đều hài lòng, Tả Vô Cương cũng thở phào nhẹ nhóm.
Người Địa Phủ quá mạnh mẽ, Tả Vô Cương cũng không có cách nào khác.
Hắn không có cách nào khiến Sở Giang Vương nhả vật trong miệng ra, hơn nữa bất kể là Địa Phủ hay là người võ lâm của Lương Châu Đạo thì hắn cũng không nỡ để bọn họ đi, cho nên hắn cũng chỉ có thể tự mình cắt thịt trên người mình ra như thế.
Nhưng mà cũng không sao cả, cho dù thế nào thì trong mắt hắn những thế lực võ lâm của Lương Châu Đạo này cũng đã là đồ ăn trên bàn của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập vào Thần Đạo Minh của hắn.
Quan trọng nhất là sau khi hắn nói ra lời ấy, những võ giả Lương Châu Đạo đều sinh ra một chút thiện cảm với ý nghĩ cảm ơn hắn, đây cũng là niềm vui bất ngờ, có thể khiến hắn khống chế những thế lực võ lâm Lương Châu Đạo sau này càng thuận lợi.
Sau khi hai bên vào chỗ ngồi lần nữa những võ giả Lương Châu Đạo đó vẫn trừng mắt nhìn Tô Tín, lại vì ngại mặt mũi Tả Vô Cương nên không làm gì cả.
Tô Tín thì lại không có bất kỳ phản ứng nào, dù sao hắn đã lấy được thứ hắn muốn, đương nhiên sẽ không thật sự tính toán với họ.
Nhìn thấy hai bên cũng đã yên tĩnh lại, lúc này Tả Vô Cương mới cất cao giọng nói.
- Nếu các vị đã tề tụ về một nơi, vậy thì chính là duyên phận.
- Hơn nữa nói một cách thực tế, chúng ta cũng là bởi vì lợi ích nên mới tề tụ cùng một chỗ, trước khi lợi ích chưa vào tay, nếu chúng ta cứ lục đục nội bộ thì sẽ bị người khác cười nhạo.
- Đương nhiên bây giờ chúng ta phải chân thành đoàn kết, đánh bại Anh Hùng Hội trước sau đó mới lấy mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng tới tay.
Thấy mọi người không có đề nghị hay thắc mắc nào nữa, lúc này hắn mới tiếp tục nói.
- Ta cũng không biết khi nào Anh Hùng Hội ra tay, nói thật, so với Anh Hùng Hội thì bây giờ Thần Đạo Minh ta vẫn còn ở thế yếu, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể bị động.
- Đương nhiên việc này cũng không phải không có lợi, đầu tiên chúng ta biết được là Anh Hùng Hội sẽ tới, vả lại còn tới rất nhanh.
- Hơn nữa Lương Châu Đạo chính là địa bàn của chúng ta, Anh Hùng Hội tới đây một mình, người chiếm giữ ưu thế địa lý là chúng ta.
Mọi người ở đây đều gật đầu, không có ý kiến gì với lời Tả Vô Cương nói.
Chỉ cần là võ lâm tông môn, mặc kệ ngươi là chính đạo hay là ma đạo, dù sao chỉ cần ngươi kế nghiệp sư phụ, thì ngươi không thể nào chạy thoát khỏi bốn chữ tôn sư trọng đạo.
Cũng giống như Dịch Kiếm Môn lúc trước, biết rằng đoạt lấy thi thể của lão tổ nhà mình thì cũng không có chỗ nào tốt với Dịch Kiếm Môn, thế nhưng bọn họ vẫn muốn chiến đấu một trận liều mạng, chính là vì đoạt lại thi thể lão tổ nhà mình.
Thứ đó không liên quan tới lợi ích nhưng lại liên quan đến nền móng truyền thừa của tông môn.
Thậm chí tông môn của các ngươi không cướp lại được thi thể lão tổ nhà mình thì còn có tư cách gì đặt chân trên giang hồ?
Nếu như trước đó Dịch Kiếm Môn không đoạt lại thi thể lão tổ nhà mình, có lẽ bây giờ bọn họ còn là Dịch Kiếm Môn đứng đầu năm phái cầm kiếm, thế nhưng bọn họ sẽ bị toàn bộ võ giả giang hồ cười nhạo.
Bây giờ đặt đạo lý này ở trên người Anh Hùng Hội thì cũng giống như vậy, đặc biệt là thân phận của Mạc Thanh Hồi còn vô cùng đặc biệt, nhất định Anh Hùng Hội sẽ cho cướp thi thể tổ tiên của họ về.
Tả Vô Cương nói.
- Cho nên chuyện bây giờ chúng ta phải làm là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi Anh Hùng Hội đến.
- Nếu các vị muốn ở Thần Đạo Minh để chờ cũng được, đương nhiên cũng có thể trở về tông môn của mình, thế nhưng nhất định phải đảm bảo rằng khi Anh Hùng Hội đến thì chúng ta có thể báo tin cho các vị nhanh nhất.
Rất nhiều võ giả Lương Châu Đạo nhìn nhau, âm thầm truyền âm thương lượng vài câu, cuối cùng vẫn chọn tạm thời trở về tông môn.
Bọn họ đều là chủ nhân của một nhà hoặc là chưởng môn của một phái, rời nhà trong thời gian ngắn thì được, nhưng rời trong thời gian dài thì không phù hợp cho lắm, cho nên bọn họ chọn quay về tông môn trước rồi nói sau.
Tả Vô Cương đưa mắt sang nhìn Tô Tín.
- Không biết Sở Giang Vương chuẩn bị thế nào? Ở lại Thần Đạo Minh ta làm khách ư?
Tô Tín lắc đầu nói.
- Ta vẫn còn có chuyện phải làm ở Lương Châu Đạo, không biết khi nào Anh Hùng Hội sẽ tới nên ta cũng không ru rú ở chỗ này.
- Vậy bọn ta có thể liên lạc với ngươi thế nào?
Tả Vô Cương hỏi.
Tô Tín đưa một miếng ngọc bội cho Tả Vô Cương rồi nói.
- Đây là ngọc bội truyền tin, chỉ cần ngươi đưa chân khí vào trong đó thì ta sẽ cảm giác được.
Cầm ngọc bội truyền tin nhưng Tả Vô Cương lại dâng lên một loại cảm giác phức tạp trong lòng.
Nghĩ tới nửa đời nhấp nhô của Tả Vô Cương hắn trước kia, trải qua đau khổ, cuối đời mới có được kỳ ngộ thì bay thẳng lên trời, trong vòng ba năm đã sáng lập Thần Đạo Minh, gây dựng cơ nghiệp như bây giờ, thậm chí có thể tranh đấu với Anh Hùng Hội nổi danh cả giang hồ, một trong bảy bang của thiên hạ, nghĩ đến đây thôi thì thậm chí Tả Vô Cương cũng có chút kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ Tô Tín lấy miếng ngọc bội truyền tin này ra thì đã nói rõ cho Tả Vô Cương, một tông môn đứng đầu không chỉ dựa vào sức mạnh là được mà phải có vốn liếng.
Nếu không nhà giàu mới nổi thì sẽ vĩnh viễn chỉ là nhà giàu mới nổi, nền móng sẽ không ổn định như lâu đài xây trên cát.
Cũng ví dụ như miếng ngọc bội truyền tin này, nó không được coi là thứ mới mẻ trên giang hồ, thế nhưng là thứ cực kỳ quý giá, chỉ có những thế lực lớn đứng đầu có bồi dưỡng Trận Đạo Tông Sư thì mới có tư cách luyện chế ra nó nhưng lại vô cùng trắc trở.
Bây giờ hắn thấy Tô Tín lấy tùy tiện ra một miếng ngọc bội truyền tin cho hắn, có thể thấy sự giàu có và vốn liếng đáng sợ của người Địa Phủ.
Thu hồi ngọc bội truyền tin, Tả Vô Cương nói:
- Được rồi, chỉ cần Anh Hùng Hội có động tĩnh gì thì ta sẽ thông báo cho người ngay.
Tô Tín gật đầu, những võ giả Lương Châu Đạo đó cũng lập tức cáo từ rời đi, bọn họ vẫn không muốn tiếp tục ở chung một chỗ với Sở Giang Vương này.
Hơn nữa hơn nửa người trong số họ bị Tô Tín gây thương tích, chuyện duy nhất bây giờ bọn họ phải làm là chữa thương.
Sau khi Tô Tín được người của Thần Đạo Minh đưa ra cửa, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Thần Đạo Minh, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ.
- Mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng ư? Ha ha, thứ này thực sự vô cùng quý giá, cho những tên vô dụng kia bà phần là đã vô cùng lãng phí.
Tô Tín lẩm bẩm một câu trong lòng, đương nhiên trong mắt hắn, thứ này không những lãng phí khi cho mấy võ giả Lương Châu Đạo, dù x có rơi vào trong tay Thần Đạo Minh thì cũng lãng phí.
Chế độ của Thần Đạo Minh có vấn đề rất lớn, sớm muộn gì cũng sụp đổ, đã thế thì để những mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng ở trên người mình thì yên tâm hơn.
Lúc này ở cửa Thần Đạo Minh, Cao Nguyên Đức đi tiễn người thì thấy Tô Tín, quay đầu chắp tay với hắn một cái nhưng hắn không có nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo u ám dưới mặt nạ của Tô Tín.