“Ngươi đừng quên, ta cũng đã có nói ngươi không đi quan trường lăn lộn sẽ lãng phí tài năng của mình, hiện tại ngươi bị người Thanh Thành kiếm phái bức rời khỏi Thường Ninh phủ và chạy trốn chết khắp nơi. Lục Phiến Môn chính là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
Tô Tín lúc này trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng không nghĩ tới Thiết Vô Tình cứu hắn là vì muốn hắn gia nhập Lục Phiến Môn.
“Thiết đại nhân, ta muốn biết tại sao lại là ta? Tô Tín ta chỉ là một tiểu võ giả Hậu Thiên mà thôi, chỉ sợ không đáng Thiết đại nhân ngươi đi tới đây giúp ta ngăn cản Thanh Thành kiếm phái đuổi giết ah?”
Thiết Vô Tình lắc đầu: “Tô Tín, ngươi quá xem nhẹ chính mình, không đến thời gian một năm nhưng ngươi từ một tên bang chúng nho nhỏ trở thành bang chủ đứng đầu tất cả bang phái trong Thường Ninh phủ, loại thủ đoạn này không phải người nào cũng có thể làm được.”
“Ta nhìn trúng cũng không phải thực lực ngươi, mà là thủ đoạn của ngươi, Lục Phiến Môn làm việc, trọng yếu nhất chính là năng lực làm việc, võ công chỉ là phụ.”
“Ta xem trọng điểm này của ngươi, đồng thời ta kéo ngươi vào Lục Phiến Môn, ngươi xem như người của Thiết gia nhất mạch chúng ta, tin tưởng tốc độ phát triển của ngươi nhất định mang cho ta kinh hỉ không nhỏ.
“Lục Phiến Môn tranh quyền đoạt lợi rất lợi hại hay sao?”
Tô Tín khó hiểu nên hỏi một câu.
Thiết Vô Tình cười lạnh nói: “Nơi nào không có tiết mục tranh quyền đoạt lợi chứ? Mặc dù Thiết gia ta là đệ nhất gia tộc Lục Phiến Môn nhưng những năm qua có không ít người ngấp nghé địa vị Thiết gia chúng ta.”
Tô Tín gật gật đầu nhưng nội tâm lại do dự.
Gia nhập Lục Phiến Môn không phải là không thể được, việc này liên quan tới con đường hắn phải đi sau này.
Từ xưa đến nay, mâu thuẫn giữa giang hồ và triều đình không điều hòa với nhau.
Triều đình không bao giờ tha thứ người giang hồ không tuân thủ kỷ luật và không nghe lời, cũng ra lệnh cấm võ.
Mà người giang hồ chán ghét có ngọn núi lớn áp lên đầu của mình, hạn chế tự do bản thân.
Cho nên từ trước đến nay giang hồ và triều đình, hoặc là triều đình suy thoái, triệt để biến thành khôi lỗi của các đại tông môn.
Hoặc là triều đình xuất hiện đại đế trấn áp tông môn, dùng thủ đoạn sắt máu triệt để trấn áp người giang hồ.
Hiện tại triều đình và giang hồ xem như có thế lực bình quân.
Triều đình có lực uy hiếp to lớn với các môn phái nhỏ nhưng không có chút biện pháp nào với các môn phái lớn.
Những đại tông môn nhất lưu cung không dám quá khiêu khích triều đình, tối thiểu ở ngoài mặt vẫn nghe theo triều đình.
Cho dù tình huống là như vậy, nếu Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn cũng sẽ có danh hào ‘ tay sai triều đình’ trên người, loại thân phận này không dễ nghe trên giang hồ, cho dù là môn phái nào cũng không thích trêu vào người triều đình.
Thiết Vô Tình nhìn ra suy nghĩ của Tô Tín, hắn lập tức cười nói: “Ngươi lo lắng bản thân mình gia nhập Lục Phiến Môn sau đó không lăn lộn giang hồ nổi hay sao? Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi gia nhập Lục Phiến Môn, về sau thanh danh của ngươi trên giang hồ không tốt, đoán chừng mỗi người nhìn thấy ngươi đều muốn cầm đầu ngươi đi nhận thưởng a.”
Tô Tín sững sờ, không biết vì sao Thiết Vô Tình nói như vậy.
Thiết Vô Tình tiếp tục nói: “Chỉ sợ ngươi không biết ngươi đã chọc giận Thanh Thành kiếm phái không nhẹ a, hiện tại Thanh Thành kiếm phái đã treo giải thưởng một thanh binh khí Hoàng cấp, một bộ kiếm pháp hạ phẩm, một vạn lượng hoàng kim mua cái đầu ngươi trên Hắc bảng.”
“Ta phải chúc mừng ngươi, ngươi bây giờ đã là người duy nhất có tu vi Hậu Thiên leo lên Hắc bảng, việc này có thể xem là kỷ lục a.”
“Đúng rồi, có khả năng ngươi không biết Hắc bảng là gì.”
“Hắc bảng phân thành ba bảng thiên, địa, nhân, tuy Hắc bảng không phải do triều đình tạo ra, mà là Thiên Cơ cốc trong tà đạo bát môn tạo ra”
“Nếu muốn lấy mạng người nào trên giang hồ cũng có thể đi Hắc bảng treo giải thưởng, bài danh Hắc bảng không sắp xếp theo thực lực, mà là căn cứ vào giá trị treo thưởng mà bài danh.”
“Hắc bảng chỉ treo thưởng ba trăm sáu mươi tên võ giả, chỉ ba trăm sáu mươi người giá trị cao nhất mới được đăng bảng và được người trong thiên hạ biết rõ, chúc mừng ngươi, ngươi bây giờ bài danh ba trăm bốn mươi lăm trên Hắc bảng, ta đoán ngươi là kẻ yếu nhất và cũng dễ giết nhất trên Hắc bảng.”
“Thanh Thành kiếm phái treo giải thưởng hoàng kim không đáng là gì, binh khí Hoàng cấp mới đáng giá, có lẽ ngươi cũng biết rõ nó là cái gì, dù sao thanh kiếm của ngươi cũng là binh khí Hoàng cấp.”
Hơn nữa kiếm pháp hạ phẩm của Thanh Thành kiếm phái cũng không phải mặt hàng vĩa hè trên đại lục, kiếm pháp hạ phẩm trong mắt Thanh Thành kiếm phái chính là trân phẩm của tán tu và thế gia trong giang hồ, có hai thứ này, chậc chậc, ngươi hiện tại chính là bảo khố di động, người muốn giết ngươi cũng không ít.
Tô Tín cười khổ nói: “Thiết đại nhân ngươi không cần phải nói nữa, ta quyết định gia nhập Lục Phiến Môn.”
Hắn cũng không nghĩ tới Thanh Thành kiếm phái lại để mắt võ giả Hậu Thiên nho nhỏ như hắn, lại ra cái vốn gốc to lớn như vậy, dùng nhiều tiền đi Hắc bảng treo giải thưởng cái đầu của hắn như thế.
Kỳ thật chuyện này chỉ là trò hề mà thôi
Ngô Đạo Viễn vì phòng ngừa vạn nhất mới bảo người thông tri tông môn, cũng treo giải thưởng Tô Tín trên Hắc bảng.
Chỉ có điều Thanh Thành kiếm phái bên kia cho rằng Ngô Đạo Viễn ra tay thì Tô Tín khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, cho nên bọn họ mới gia tăng treo thưởng gấp trăm lần, chính là muốn người khác nhìn hậu quả khi dám đắc tội với Thanh Thành kiếm phái.