Mục lục
Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tín giương mắt hỏi.

Lôi Viễn sững sờ, Tô Tín phản ứng quá bình tĩnh, bình tĩnh vượt qua bọn họ tưởng tượng.

Tô Tín thản nhiên nói:

“Ta nhớ kỹ việc này, ngày sau ta sẽ đi nói chuyện với Niên Bang.”

“Vừa vặn ta cũng nhìn ra các tông môn có vấn đề, Lục Phiến Môn chúng ta không còn bao nhiêu uy danh tại Giang Nam đạo, nói dễ nghe một chút Lục Phiến Môn chúng ta hiện tại nói chuyện trong Giang Nam đạo không có người nào nghe.”

“Cho nên lần này ta ý định phát thiệp mời tất cả thế lực Giang Nam đến và chế định quy củ cua mình, chỉ có tất cả mọi người tuân thủ quy củ thì Giang Nam đạo chúng ta mới có thể an ổn.”

“Ngày mai ta sẽ phát thiếp mời, các ngươi giao thiệp mời cho các đại môn phái đi, nói rõ lần này mời bọn họ tới, bên Niên Bang ta sẽ đi mời, Tiêu gia thì không cần.”

Tô Tín nói xong câu đó, mọi người nơi này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Tín.

Vị đại nhân này có lòng tin bành trướng đến mức làm ra chuyện này sao? Hắn chỉ có bài danh mười lăm Nhân Bảng mà thôi, không phải mười lăm Địa Bảng, tại sao hắn dám nói ra lời này?

Bộ dạng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại còn giao thiệp mời cho người ta, cho dù ngươi tự mình cầm thiệp mời đi tới người ta có gặp ngươi hay không còn không biết a.

Tô Tín tốt xấu gì cũng tự hiểu lấy mình, hắn còn cố ý phân phó không mời Tiêu gia.

Bọn họ thật tình không biết Tô Tín không phát thiệp mời Tiêu gia bởi vì Thiết Chiến đã nói, hiện tại Cổ Đông Lai đang nhìn chằm chằm vào Tiêu gia mỗi thời khắc a.

Tiêu gia lần này làm quá rõ ràng, cũng làm triều đình bất mãn, đương nhiên Tiêu gia cũng biết điểm này cho nên trung thực hơn rất nhiều.

Tô Tín nhìn phần đông tổng bộ đầu các châu phủ phía dưới và nói:

“Như thế nào, bảo các ngươi dốc sức liều mạng với tông môn giang hồ thì các ngươi không dám, bảo các ngươi đưa thiệp mời các ngươi cũng không dám hay sao?”

Lôi Viễn không biết Tô Tín đang làm cái quỷ gì nhưng hắn hiểu lần này Tô Tín sẽ mất hết mặt mũi.

Trong tình huống hiện tại, những thế lực võ lâm sẽ không cho Tô Tín mặt mũi, lúc này hắn chắc chắn sẽ mất mặt.

Cho nên Lôi Viễn và đám người Vương Kinh Bình thống khoái chắp tay nói:

“Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân.”

Lục Tục và Triệu Nhất Minh cảm thấy thất vọng.

Bọn họ vốn cho rằng Tô Tín chỉ quá mức tự phụ một chút mà thôi, hiện tại xem ra Tô Tín đâu chỉ tự phụ, hắn quá ngốc nghếch thì có.

Hắn còn không biết bản thân mình có thực lực gì, tình huống của Lục Phiến Môn hiện tại như vậy, ngươi bảo muốn chế định quy củ với người ta, có thể sao?

Mang theo tâm tư của mình rời đi, các tổng bộ đầu châu phủ đều thành thật đưa thiệp mời tới các tông môn, cho dù người căm thù hoặc thờ ơ với Tô Tín cũng thành thật giao thiệp mời.

Tổng bộ đầu các châu phủ trong Giang Nam đạo không ngừng thông tri mấy môn phái chung quanh Giang Nam phủ, trong đó Hoàng Bỉnh Thành tự mình đi thông tri.

Giang Nam phủ chính là trung tâm của Giang Nam đạo, nó là châu phủ phồn hoa nhất, có bảy tám thế lực võ lâm tam lưu, ví dụ như Giang Nam Nhân Nghĩa Trang nằm ngay bên ngoài Giang Nam phủ thành, hiện tại Giang Hạc Lưu thân phận bạo lộ, Nhân Nghĩa Trang cũng vứt đi.

Các môn phái tại Giang Nam phủ thu được thiếp mời của Hoàng Bỉnh Thành đều lộ ra thần sắc xem thường, hiển nhiên cho rằng vị tổng bộ đầu Giang Nam đạo mới tiền nhiệm bị điên rồi.

Nếu khinh thường ra mặt cũng bỏ đi, tối thiểu người ta không có nói ra, Hoàng Bỉnh Thành đi tới bên cạnh Giang Nam phủ, nơi này có Tốn Phong kiếm phái thực lực gần đạt tới nhị lưu, hắn đi tới đưa thiệp mời còn bị người ta vũ nhục.

Người thế lực khác nghe chuyện giao thiệp mời là lệnh từ tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tối thiểu còn phái người trong môn phái nói chuyện vài câu, cho dù trong nội tâm khinh thường nhưng biểu hiện khách khí một ít.

Hoàng Bỉnh Thành đưa thiệp mời tới Tốn Phong kiếm, lúc này tiếp đãi hắn chính là nhi tử chưởng môn Tốn Phong kiếm phái Ngũ Thanh Vân.

Nghe được ý đồ Hoàng Bỉnh Thành đến, Ngũ Thanh Vân trực tiếp cười lạnh nói:

“Tô Tín tính toán là cái gì, hắn cho rằng làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo thì có thể kéo da hổ làm đại kỳ, xem mình thành đại nhân vật sao?”

“Còn muốn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo tuân thủ quy củ của hắn, Tô Tín hắn xứng sao? Quả thực chính là chê cười!”

“Thống khoái cút trở về đi, nghị sự chó má gì đó, Tốn Phong kiếm phái sẽ không đi.”

Hoàng Bỉnh Thành tức giận đỏ mặt, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Ngũ Thanh Vân và lạnh lùng nói:

“Tuổi lão đại ta nhỏ hơn ngươi, hắn lại đứng thứ mười lăm Nhân Bảng.”

“Nếu lão đại ta không tính là thứ gì, ngươi vậy là cái thứ gì chứ? Huống hồ ngươi nói có ý gì? Lão đại ta là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, đại biểu chính là triều đình.”

“Tốn Phong kiếm phái không đặt lão đại chúng ta vào mắt, chính là không đặt triều đình vào mắt, ngươi muốn tạo phản hay sao?”

Sắc mặt Ngũ Thanh Vân trầm xuống, hừ lạnh nói:

“Đánh hắn ra ngoài cho ta.”

Hoàng Bỉnh Thành mới miễn cưỡng đạt tới Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, hai tên đệ tử Tốn Phong kiếm phái động thủ đuổi Hoàng Bỉnh Thành gào khóc thảm thiết ra khỏi Tốn Phong kiếm phái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK