Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ tư viên mãn, Tô Tín tăng lên không chỉ sức lực to lớn, hơn nữa còn tăng mức độ khống chế cơ bắp thân thể.
Yến Hoàng Cửu lập tức mở to mắt.
Bộ dạng Tô Tín hiện tại rõ ràng đã tu luyện qua công pháp luyện thể vô cùng cường đại.
Nhưng vấn đề là Tông Hạo Dương chưa bao giờ tu hành công pháp luyện thể.
Cho dù Tông Hạo Dương đến hải ngoại đạt được công pháp luyên thể và dạy cho Mạnh Thanh Trạch, nhưng vì cái gì Mạnh Thanh Trạch không có sử dụng qua?
Tô Tín vận chuyển Tử Hà Thần Công trong cơ thể, bên ngoài thân thể Tô Tín xuất hiện hào quang màu tím nhạt.
Trên cánh tay hắn có một khối nhỏ gồ lên, khi cơ bắp không ngừng chấn động và chân khí bộc phát rất mạnh, một tiểu côn trùng bị chân khí đẩy ra ngoài.
Tô Tín giẫm mạnh, cái gọi là thanh cổ trùng Miêu Cương bị Tô Tín một cước giẫm thành thịt nát.
“Yến thành chủ, chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, phương thức hạ độc chân chính phải là thần không biết quỷ không hay sao? Ngươi ở ngay trước mặt ném nó như ám khí thế này đã lãng phí một con sâu độc.”
Tô Tín thản nhiên nói ra.
Thanh cổ trùng rất kỳ quái tối thiểu Tô Tín lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật kỳ dị như thế.
Tuy Long Tượng Bàn Nhược Công chủ tu lực lượng mà không phải cường độ thân thể, nhưng hiện tại lực lượng thân thể Tô Tín vẫn vượt qua võ giả cùng giai mười mấy lần.
Nhưng Tô Tín không thể ngăn cản thanh phát trùng nửa phần, thân thể bị nó xuyên thấu qua.
Nhưng đáng tiếc Yến Hoàng Cửu chưa từng sử dụng thanh phát trùng, nếu như ném thanh phát trùng vào bụng Tô Tín, sâu độc sẽ xâm nhập vào trong tâm mạch thì không thể bức nó ra.
Nhưng hiện tại thanh phát trùng tiến vào cơ bắp của Tô Tín mà thôi, lập tức bị Tô Tín điều khiển cơ bắp cộng thêm Tử Hà Thần Công toàn lực thôi phát nên bức nó ra ngoài.
Yến Hoàng Cửu tính sót một điểm chính là Tô Tín tinh thông công pháp luyện thể cường đại.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Yến Hoàng Cửu chỉ vào Tô Tín và run rẩy nói một câu.
Hắn không thể tin nổi người mình chọn cùng chấp chưởng thành Thương Sơn với con gái mình suốt một năm qua vậy mà là kẻ lừa đảo, là người ôm mục đích tới đây ngay từ đầu.
Tô Tín xốc mặt nạ da người lên, lộ ra guowg mặt còn trẻ tuổi hơn cả ‘ Mạnh Thanh Trạch ’ một chút.
“Thật có lỗi Yến thành chủ, tại hạ Tô Tín, hiện là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn.”
Tô Tín lãnh đạm nói ra.
Phốc!
Yến Hoàng Cửu phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt mang theo không cam lòng, hắn bị tức chết.
Mặc dù nói Yến Hoàng Cửu đã tiếp cận dầu hết đèn tắt, vừa rồi đã ở trạng thái hồi quang phản chiếu, dựa vào sinh mệnh lực của Dung Thần Cảnh cũng không tới mức chết nhanh như vậy.
Nhưng vừa rồi Tô Tín vạch trần thân phận của mình làm cho tất cả tính toán trước khi chết của Yến Hoàng Cửu sụp đổ, hắn nộ khí công tâm, tâm huyết dâng trào nên tức chết tại chỗ.
Nhìn thấy bộ dạng Yến Hoàng Cửu chết không nhắm mắt, Tô Tín thở dài nói: “Ai, cần gì chứ? Cơ quan tính toán tường tận công dã tràng, ngươi tính toán xong tương lai thành Thương Sơn, con gái ngươi tương lai là người thừa kế tốt, nhưng đáng tiếc ngươi tính sai khâu quan trọng nhất.”
Lại mang mặt nạ da người lên, Tô Tín nhìn Yến Hoàng Cửu chết không nhắm mắt, hắn hít sâu một hơi sau đó nói lớn: “Yến tiểu thư! Yến thành chủ hắn đi rồi!”
Yến Khuynh Tuyết vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nàng ôm lấy thi thể Yến Hoàng Cửu khóc lớn, nhưng lúc này Tô Tín chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn mà thôi.
Yến Hoàng Cửu tử vong chính là đại sự của Tương Nam, càng là đại sự trong thành Thương Sơn.
Thành Thương Sơn không thuộc về triều đình, không thuộc về tông môn võ lâm Tương Nam, nó chỉ thuộc về Yến Hoàng Cửu.
Yến Hoàng Cửu vừa chết, cả thành Thương Sơn mặc đồ trắng.
Tô Tín không có nghĩa vụ cũng không có tâm tình đốt giấy tang cho Yến Hoàng Cửu, huống hồ hắn bị mình làm tức chết.
Tô Tín chuẩn bị giải quyết phiền toái cuối cùng giúp Yến Khuynh Tuyết trước khi rời đi, đó chính là huynh đệ tỷ muội của nàng.
Yến Hoàng Cửu biết rõ bọn họ cấu kết với tông môn võ lâm Tương Nam quá sâu, sau khi quyết định Yến Khuynh Tuyết làm thành chủ liền thanh trừ thế lực của bọn họ, đồng thời giam lỏng tất cả.
Hổ dữ không ăn thịt con, Yến Hoàng Cửu bồi dưỡng con cái như nuôi cổ nhưng thực sự không muốn tự tay chém giết bọn họ, cho dù kết quả cuối cùng chính là như vậy.
Nếu như bảo hắn hạ độc thủ giết đi con cái ruột thịt của mình, hắn không thể hạ thủ.
Huống hồ hắn cũng biết với tính cách Yến Khuynh Tuyết, cho dù nàng lên làm thành chủ cũng không làm gì bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ tiếp tục giam lỏng bọn họ mà thôi, có thể cho bọn họ sống an ổn nửa đời sau.
Nhưng đáng tiếc Tô Tín không phải Yến Khuynh Tuyết, hắn cũng sẽ không muốn lưu mấy gia hỏa hậu hoạn này tồn tại.
Cho dù trong thành Thương Sơn hiện tại có Tiền đạo nhân tọa trấn, Yến Khuynh Tuyết cũng nắm được lệnh bài điều động võ giả thành Thương Sơn, nhưng mấy người này chính là huyết mạch thân sinh của Yến Hoàng Cửu, nếu có người cầm bọn họ ra làm văn cũng tạo thành phiền toái không nhỏ trong thành Thương Sơn.