Nhi tử Ninh Thế Hằng chính là thiếu chủ Ninh gia Ninh Phong năm nay mới ba mươi mấy tuổi cũng đã đột phá đến Hóa Thần Cảnh, hoàn toàn không kém gì những người trên Nhân Bảng.
Chỉ có điều bởi vì Ninh Phong từ nhỏ tu luyện trong Đan Hỏa Kiếm Các, rất ít đi ra ngoài lưu lạc giang hồ, thậm chí còn chưa ra khỏi Giang Nam đạo cho nên danh tiếng không hiện.
Dòng chính và bàng chi Ninh gia không phân rõ ràng giống như các thế gia khác, hôn ước của Ninh Phong đã sớm xác định, chính là biểu muội Ninh Phỉ từ nhỏ lớn lên với Ninh Phong.
Chỉ có điều thiên phú Ninh Phong không tồi, Ninh Thế Hằng sợ hãi chậm trễ tu luyện của hắn cho nên kéo tới bây giờ, hiện tại Ninh Phong tu luyện tới Hóa Thần Cảnh, võ công đại thành, cũng là thời điểm nên kết hôn.
Lão tổ Ninh gia gật đầu nói:
- Chọn ngày hoàng đạo đi, hai hài tử chịu đựng nhiều năm như thế, cũng nên kết hôn rồi.
Ninh Thế Hằng gật đầu, quay người đi an bài.
Ninh gia cắm rễ ở nơi này mấy ngàn năm, toàn bộ Đan Hỏa Kiếm Các đều là non xanh nước biếc.
Chung quanh Ninh gia được một sơn cốc dài hẹp vây quanh, chung quanh có thể gieo trồng một ít thảo dược quý trọng.
Ninh gia luyện đan sử dụng dược thảo do chính bọn họ gieo trồng, rất ít khi mua sắm từ bên ngoài.
Mặt phía nam sơn cốc, ánh mặt trời có thể chiếu thẳng vào giữa sơn cốc.
Mặt phía bắc có một thác nước nhỏ, dòng nước thanh tịnh chảy vào trong Ninh gia, dùng nước này đúc kiếm.
Giữa dược viên Ninh gia có một thanh niên tướng mạo thanh tú tuấn dật đang cầm cổ kiếm phong cách cổ xưa luyện kiếm.
Hắn xuất kiếm rất chậm, nhưng mỗi một chiêu đều làm vạn vật lưu chuyển theo.
Hắn không phải luyện kiếm pháp, mà là kiếm pháp này bày ra kiếm ý.
Hắn lúc này cảm thấy sau lưng có người đi tới, trên mặt tuấn tú lộ ra nụ cười, động tác vung kiếm trong tay chậm lại.
Lúc này có bàn tay nhỏ bé che mắt hắn, giọng nói thanh thúy như chim sơn ca vang lên:
- Đoán xem ta là ai?
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ kéo tay che mắt xuống, nói:
- Phỉ Nhi, đừng làm rộn.
Ninh Phong xoay đầu lại, sau lưng là nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi tuổi mặc sa y màu hồng, gương mặt như vẽ, thanh tú động lòng người.
Ninh Phỉ nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, bất mãn nói:
- Phong ca ngươi thật không thú vị, ta cố ý tới đây báo cho ngươi tin tức tốt.
Ninh Phong cười cười nói:
- Tin tức tốt gì?
Ninh Phỉ cố ý làm ra dáng vẻ thần bí câu dẫn lòng hiếu kỳ của Ninh Phong, lúc này mới nói:
- Bổn tiểu thư sắp gả cho ngươi, có vui hay không? Có mừng hay không?
Ninh Phong sủng nịch bóp mũi của nàng, nói:
- Đại cô nương lại chủ động tìm ta nói chuyện e thẹn như vậy sao?
Ninh Phỉ hừ nhẹ một tiếng nói:
- Các ngươi không nóng nảy, ta không chờ được, chờ nữa ta sẽ thành gái lỡ thì, khi đó làm sao lập gia đình?
Ninh Phong ôm Ninh Phỉ nói:
- Yên tâm đi, Phỉ nhi có thành lão thái bà thì ta cũng cưới ngươi.
- Chán ghét! Ngươi mới là lão thái bà đấy!
Hai người trẻ tuổi vừa đùa giỡn vừa quay lại Ninh gia, nhưng ngoài sơn cốc Ninh gia lúc này, mấy trăm tên bộ khoái bộ đầu Lục Phiến Môn lại triệt để vây quanh nơi này, tạo thành xu thế áp đảo.
Lục Tục chỉ vào sơn cốc trước mặt và nói:
- Nơi này là nơi đóng quân của Ninh gia, phạm vi hơn mười dặm không có thế lực nào khác.
Lý Phôi gật đầu nói:
- Phong cảnh không tệ ah, chỉ hi vọng người Ninh gia sẽ thức thời, đến lúc đó mọi người đều vui vẻ, Tô đại nhân cũng dùng ít sức, không nên dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, khi đó tất cả mọi người đều có phiền toái.
Lục Tục đứng bên cạnh Lý Phôi lại có một cảm giác, dường như Lý Phôi lúc này không phải Lý Phôi, mà là Tô Tín ngày xưa.
Trong những người ở nơi đây ngày xưa, Lý Phôi là người theo Tô Tín lâu nhất, kể cả hắn có thành tựu hôm nay cũng là một tay Tô Tín bồi dưỡng.
Có thể nói nếu không có Tô Tín, Lý Phôi hôm nay chỉ là thủ lĩnh tiểu bang phái ở Thường Ninh phủ, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, ếch ngồi đáy giếng khó thành châu báu.
Cho nên nói trong nội tâm Lý Phôi, cái mạng này là Tô Tín cho, trong mắt của hắn chỉ có mệnh lệnh của Tô Tín mới là mệnh lệnh, triều đình và Lục Phiến Môn đều là cái rắm.
Thậm chí phong cách hành sự hiện tại, Lý Phôi cũng bắt đầu vô ý thức bắt chước Tô Tín, làm cho Lục Tục cảm thán Lý Phôi có thể trở thành tâm phúc của Tô Tín cũng không phải bởi vì hắn từ sớm nhất đã đi theo Tô Tín, mà là hắn thật sự bán cái mạng của mình cho Tô Tín.
Mặc dù Lục Tục rất trung tâm với Tô Tín, nhưng hắn tự nhận mình không thể làm tới trình độ của Lý Phôi.