Phí gia đã quen sinh hoạt cẩn thận từng chút một, bọn họ tuyệt đối không cầm tương lai gia tộc đi đánh cược.
Tô Tín quay người nói với tổng bộ đầu Khánh Dương phủ:
“Ngày mai ngươi đi nói với Thanh Bình Phái một tiếng, bảo bọn họ giao mảnh đất kia ra.”
Tô Tín lại nói với Phí La:
“Ngươi không cần giao đan dược cho ta, trực tiếp giao cho Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ là được, hơn nữa là bọn họ hỗ trợ các ngươi chứ không phải ta.”
Tổng bộ đầu Khánh Dương phủ mừng rỡ đứng lên nói:
“Đa tạ đại nhân ban thưởng.”
Không ai ngại tài nguyên tu luyện của mình nhiều, Tô Tín thân là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cấp trên phát tài nguyên tu luyện đều nằm trong tay hắn, mặc dù nói Lục Phiến Môn cấm không cho phép tham ô nhưng Tô Tín cũng không ngốc thật thanh liêm.
Dù sao hắn phải thỏa mãn tài nguyên tu luyện cho mình và dòng chính của mình, sau đó hắn mới phát xuống dưới, cho nên hắn không đặt đan dược của Phí gia vào trong mắt.
Huynh đệ Phí gia mừng rỡ cảm tạ Tô Tín, hơn nữa tự mình tiễn hắn ra ngoài phủ mới quay về, hơn nữa vì tỏ vẻ coi trọng, bọn họ còn cố ý phái quản gia đi theo Tô Tín bọn hộ tống ra khỏi thành mới thôi.
“Lão Hoàng, tiếp theo chúng ta đi châu phủ nào?”
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành vừa đi vừa nhìn một quyển sách, nói:
“Có lẽ đi Nam Ổ phủ.”
“Vậy thì tốt, chúng ta trực tiếp đi thôi, những người chúng ta chọn ra tại Khánh Dương phủ bảo đi tới Giang Nam phủ đưa tin đi.”
Tô Tín đi thẳng tới thành nam, đuổi tổng bộ đầu Khánh Dương phủ đi.
Hắn chọn mấy người tại Khánh Dương phủ, tư liệu của bọn họ cũng cần thay đổi một phen.
Nhưng ngay lúc này Tô Tín cảm giác có sát cơ ập vào mặt.
Trước mặt hắn chính là dân chúng Khánh Dương phủ chuẩn bị ra khỏi thành, chung quanh có tới mấy trăm người, nhiều người đang ở bên cạnh nên hắn không biết sát cơ tới từ nơi nào.
Cho nên sau khi Tô Tín cảm nhận được sát cơ liền quát lớn.
“Coi chừng!”
Lúc này trong đám người có ba người đi ra.
Ba tên hắc y nhân mang mũ vành rộng lao tới, trên người chúng không có khí tức, trong tay cầm ba thanh kiếm đen nhánh tấn công Tô Tín.
Lý Phôi dẫn đầu lao ra, trong nháy mắt hắn tới trước mặt một tên hắc y nhân, trong tay cầm Du Long Kiếm tấn công, hăn thi triển Tịch Tà kiếm pháp đâm ra ba mươi sáu kiếm.
Lúc trường kiếm đâm vào hắc y nhân lại sinh ra âm thanh kim loại, chỉ miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút mà thôi.
Sắc mặt Lý Phôi thay đổi, hắn y nhân mạnh như võ tăng Thiếu Lâm tu hành Kim Chung Tráo, kiếm của hắn không đâm thấu da đối phương
Lúc này hắc y nhân chậm nửa nhịp, trường kiếm hắn đảo ngược đánh bay Lý Phôi, Lý Phôi trúng lực lượng cường đại nên không chịu nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Triệu Nhất Minh cũng cầm song kiếm giết tới hỗ trợ Lý Phôi, hắn giao chiến với hắc y nhân, hai người liên thủ mới miễn cưỡng ngăn cản hắc y nhân tấn công Tô Tín.
Lục Tục và Lưu Hạo còn có tổng bộ đầu Khánh Dương phủ nhìn thấy tình hình không tốt cũng nghênh đón một hắc y nhân, bọn họ vừa mới giao thủ đã cảm thấy khó giải quyết.
Những võ công hắc y nhân đơn giản nhưng thân thể quá mạnh.
Lưu Hạo tu hành Hỗn Nguyên Chưởng thế lớn lực trầm đánh lên người hắc y nhân liền cảm thấy hai tay run rẩy, cảm giác như đánh vào Huyền Nguyên Trọng Thiết.
Tên hắc y nhân cuối cùng không ai ngăn cản đã trực tiếp tấn công Tô Tín.
Quản gia do Phí La phái tới hộ tống Tô Tín ra khỏi thành nhìn thấy tình hình không tốt liền chạy về Phí gia cầu viện.
Không phải hắn không muốn hỗ trợ, thực lực của hắn chỉ là Hậu Thiên đại viên mãn mà thôi, đi lên nhất định sẽ bị miểu sát, hắn thấy nên nhanh chóng quay về bẩm báo gia chủ thì tốt hơn.
Lần này Phí gia nhờ vả rất thuận lợi, Tô Tín không làm khó dễ liền đòng ý thỉnh cầu của bọn họ.
Nhưng kết quả hiện tại Tô Tín vừa rời khỏi Phí gia liền bị ám sát, Tô Tín có nghĩ Phí gia có tham gia vào việc ám sát hay không?
Vạn nhất bởi vì việc này làm cho Tô Tín giận chó đánh mèo lên Phí gia, vậy bọn họ khóc không ra nước mắt.
Đối mặt với hắc y nhân cuối cùng tấn công, Tô Tín vẫn bình thản, hắn chờ hắc y nhân xuất hiện trước mặt liền ra tay.
Năm ngón tay tạo thành một trảo, năm đạo kiếm khí bàng bạc vô hình vô tướng, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí!