Vài tên đệ tử Thiếu Lâm tự còn lại tấn công Tô Trọng Hải, uy thế vô cùng kinh thiên.
- Đều chết cho ta!
Trong mắt Tô Trọng Hải sinh ra một tia sát khí, hắn sinh ra trong Tô gia, tuy bởi vì tuổi lớn hơn nên mấy lần rời khỏi Tô gia, nhưng lại rất ít kinh nghiệm đấu sinh tử với người khác.
Vào thời điểm này, dốc sức liều mạng là một loại bản năng của võ giả, âm dương nhị khí lưu chuyển quanh thân Tô Trọng Hải, trong nháy mắt hai chủng chân khí khác nhau nổ tung, âm dương điên đảo, cương khí tỏa ra khắp bốn phía.
Công kích cấp bậc này đủ sức diệt sát võ giả Hóa Thần Cảnh thực lực yếu kém.
Hiện tại Tô Trọng Hải đối mặt với võ tăng Thiếu Lâm tự đều tu hành công pháp luyện thể, bọn họ hiện tại không ai trọng thương, chỉ hơi phun ra một ngụm máu tươi, chịu không ít vết thương nhẹ mà thôi.
Võ giả đang xem chiến đấu bên ngoài lại âm thầm kinh hãi, Tô Trọng Hải cũng dám tu luyện hai chủng công pháp khác nhau và cùng phóng thích, không muốn sống hay sao?
Nhưng đáng tiếc cho dù không muốn sống liều chết đánh cược một lần vẫn không thể ngăn cản đám người Giác Minh, Nhân Hoàng kiếm cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Giác Minh, việc này làm cho Tô Trọng Hải vô cùng không cam lòng.
Bên phía Thiếu Lâm tự chỉ chết một Giác Nghiêm, Tô gia hắn lại trọng thương ba người, nếu ba người này vẫn còn, Tô Trọng Hải có lòng tin có thể chống được tới khi Côn Luân bí cảnh chấm dứt.
Nhìn thấy Giác Minh đoạt được Nhân Hoàng kiếm, Cơ Ngôn Hằng lập tức thở ra một hơi.
Lúc này trong tất cả mọi người, áp lực của Cơ Ngôn Hằng là lớn nhất.
Hắn là phế thái tử, gần như tất cả mọi người không xem trọng hắn.
Lần này nếu như hoàng tử khác đoạt được Nhân Hoàng kiếm, đạt được vị trí thái tử, các hoàng tử khác có thể không phục, vào thời khắc cuối cùng còn có cơ hội đánh cược một lần, nhưng Cơ Ngôn Hằng hắn đã không có cơ hội cuối cùng.
Bởi vì không có người nào đi ủng hộ thái tử thất đức, như vậy thuần túy là gây khó dễ cho Cơ Hạo Điển.
Nếu lần này Cơ Ngôn Hằng có thể đoạt được Nhân Hoàng kiếm, một lần nữa ngồi trên lên vị trí thái tử, hắn có thể dùng thực lực nói với mọi người, tuy chính mình không được phụ hoàng thích nhưng vị trí thái tử này vẫn là của hắn.
Cho dù hôm nay mình bị phế, nhưng ngày hôm sau mình liền có thể đủ đoạt lại vị trí thái tử lần nữa, mình mới là người đạt được thiên mệnh!
Kế tiếp xảy ra một việc mọi người không ngờ tới
Thời điểm đám người Giác Minh đoạt được Nhân Hoàng kiếm, vào lúc đang phòng bị thủ hạ của Cơ Ngôn Dự và Cơ Ngôn Luật, một người không thể tưởng tượng nổi ra tay.
Khí huyết sát xông lên tận trời, kiếm quang huyết sắc hóa thành sóng lớn ngập trời quét qua bọn họ.
Cùng lúc đó, đám người Giác Minh cách đó không xa hư không ngưng kiếm, trong nháy mắt mấy trăm đạo vô hình kiếm khí bộc phát, trực tiếp vây quanh đám người Giác Minh vào trong đó, giống như kiếm ngục, kiếm minh gào thét!
Sắc mặt mọi người thay đổi, chẳng ai ngờ rằng Tô Tín lại thật sự ra tay vào lúc này.
Trước kia Tô Tín hoàn thành trận chiến với Giác Nghiêm liền ngồi ngay ngắn tại chỗ khôi phục chân khí, thậm chí hắn không rời đi một bước.
Về sau đám người Tô Trọng Hải tranh đoạt Nhân Hoàng kiếm dời chiến trường ra bên ngoài tế đàn, Tô Tín cũng không có hành động, mọi người còn tưởng rằng Tô Tín là kẻ tài cao gan cũng lớn, không sợ bọn họ giao thủ chấn động ngộ thương.
Hiện tại xem ra Tô Tín đâu phải kẻ tài cao gan cũng lớn, hắn đã sớm dự mưu sẽ cướp đoạt Nhân Hoàng kiếm!
Đột nhiên xuất hiện công kích làm đám người Giác Minh ngơ ngác.
Tô Tín bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước người Giác Minh, Tam Chỉ Đạn Thiên điểm ra, Phá Sát và Kinh Mộng oanh kích liên tục, chỉ lực cường đại ép Giác Minh lui về phía sau.
Không dừng lại chút nào, Tô Tín tiến lên đuổi kịp, Thiên Sương Quyền oanh kích, lúc này quyền ảnh đầy trời, lực lượng băng hàn vô tận bộc phát, trực tiếp làm hành động Giác Minh chậm chạp.
Tô Tín thừa cơ trực tiếp cướp lấy Nhân Hoàng kiếm, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, vung một tay lên, trên trăm đạo kiếm khí chặn trước mặt Giác Minh đang truy kích, làm hắn chậm nửa nhịp không thể đuổi kịp Tô Tín.
Động tác nhanh nhẹn và liên tục, thậm chí có ít người còn không có kịp phản ứng, Tô Tín cũng đã cầm Nhân Hoàng kiếm rút đi.
Cơ Ngôn Hằng vội vàng quát lên:
- Tô Tín ngươi đây có ý gì? Không phải Lục Phiến Môn Thiết gia các ngươi bảo trì trung lập hay saoi? Tại sao ngươi lại cướp Nhân Hoàng kiếm vào lúc này?
Phần đông võ giả bên ngoài khó hiểu, Thiết gia bảo trì trung lập là nhất định, nhưng vì sao Tô Tín lại ra tay cướp đoạt Nhân Hoàng kiếm?
Chẳng lẽ hắn cũng giống như Trần Thiên Chi, đã sớm lén lút tìm nương tựa vị hoàng tử nào đó, chuyên môn đợi đến thời khắc mấu chốt mới ra tay?