Hắn từ khi bắt đầu mười tám tuổi đã bị đuổi tới đất phong Ba Thục đạo, từ nay về sau rời xa trung tâm quyền lợi.
Hiện tại đã bảy năm, mắt thấy những huynh đệ của hắn độc tài quyền hành tại thành Thịnh Kinh, chính hắn vẫn phí thời gian tại Ba Thục đạo, thế lực bản thân phát triển chậm như rùa bò, việc này làm cho Cơ Ngôn Tú nghiêm trọng hoài nghi mình có phải là phế vật hay không.
- Ôn Dục, ngươi nói ta có phải ta nên buông tha hay không? Kỳ thật cả đời làm vương gia nhàn tản cũng không tệ.
Cơ Ngôn Tú lộ ra vẻ mặt sầu thảm nói với lão thái giám bên cạnh.
Cơ Ngôn Tú là hoàng tử thế đơn lực bạc nhất trong phần đông hoàng tử của Đại Chu vương triều, sau lưng hắn không có một chút chỗ dựa nào cả.
Kỳ thật mẫu thân hắn trước kia là người của Hoài Sơn Hầu, là một Hầu tước khai quốc của Đại Chu, có thực lực không tệ trong phần đông vương công quý tộc Đại Chu vương triều.
Đáng tiếc mẫu thân hắn chết bệnh khi hắn còn bé, làm cho hắn không được Cơ Hạo Điển yêu thích.
Hơn nữa Hoài Sơn Hầu đời thứ nhất chết đi ngoài ý muốn cho nên gia tộc mai một dần, có thể trợ giúp hắn cực kỳ nhỏ bé.
Lão thái giám Ôn Dục bên cạnh hắn là chút thế lực cuối cùng mẫu thân hắn lưu lại.
Tuy Ôn Dục đã bảy tám chục tuổi nhưng bởi vì hắn có thực lực Hóa Thần Cảnh đỉnh phong nên tướng mạo chừng bốn mươi, hoàn toàn không có vẻ gì già nua.
Hắn từ lúc thanh niên đã đi theo Hoài Sơn Hầu đời đầu tiên tranh đấu, về sau lại bắt đầu chiếu cố mẫu thân Cơ Ngôn Tú.
Cuối cùng hắn thậm chí cam nguyện tự cung sau đó vào cung hầu hạ mẫu thân Cơ Ngôn Tú, sau khi Cơ Ngôn Tú sinh ra cũng là hắn trông coi, có thể nói Ôn Dục chiếu cố một nhà ba đời của Cơ Ngôn Tú, tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Nhìn thấy bộ dạng Cơ Ngôn Tú hiện tại, Ôn Dục vội vàng nói:
- Vương gia ngươi ngàn vạn đừng nghĩ như vậy, từ xưa đến nay tranh giành ngôi vị hoàng đế không phải ngươi muốn rời khỏi thì rời khỏi, ngươi muốn làm vương gia nhàn tản nhưng chỉ sợ người khác lại không muốn ngươi an ổn nhàn nhã cả đời.
- Lịch đại hoàng thất Đông Tấn thay đổi, có bao nhiêu đời truyền thừa an ổn? Còn không phải mỗi đời đều có máu chảy thành sông.
- Những chi thứ hoàng tộc nghĩ như thế cũng bỏ đi, nhưng vương gia ngài chính là dòng dõi thân sinh của bệ hạ, cho dù ai leo lên ngôi vị hoàng đế đều biến thành đối tượng bị thanh trừ.
- Trừ phi ngài triệt để biến thành phế nhân, không có chút uy hiếp tới đối phương mảy may, từ đó miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng ngài nguyện ý biến thành phế nhân hay không?
Cơ Ngôn Tú lắc đầu, đương nhiên hắn không muốn, nhưng hiện tại người ta mạnh hơn, hắn bị một cước đá đến địa phương như Ba Thục đạo, phát triển thế lực bản thân chậm chạp, đoán chừng chờ các huynh đệ khác tranh đấu đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn còn ở lại nơi vắng vẻ như Ba Thục đạo.
Ôn Dục an ủi nói:
- Yên tâm đi vương gia, mấy tông môn như Vũ Liễu kiếm phái cố ý hợp tác với chúng ta, đợi đến lúc đệ tử của bọn họ đến giúp chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng khống chế thế lực Ba Thục đạo.
Sắc mặt Cơ Ngôn Tú đỡ hơn một ít, lúc này hạ nhân tiến lên bẩm báo:
- Vương gia, có người tự xưng tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín, đến đây cầu kiến.
Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú liếc nhau, trong mắt xuất hiện một tia nghi ngờ.
Ôn Dục rất khó hiểu tại sao Tô Tín lại tới đây, mà Cơ Ngôn Tú căn bản không biết Tô Tín là ai.
Cơ Ngôn Tú đến Ba Thục đạo thời gian dài như vậy, Lục Phiến Môn Ba Thục đạo không có chút quan hệ gì với hắn.
Cừu Bách Xuyên cũng không đứng về phía hắn, cho nên Cơ Ngôn Tú cũng không quá hiểu Lục Phiến Môn Ba Thục đạo, càng không cần nói bên ngoài, hắn chỉ cảm giác cái tên Tô Tín hơi quen tai một chút mà thôi.
Mà bây giờ Ôn Dục thân là đại quản gia Thục vương phủ, bản thân hắn là tồn tại Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, tự nhiên hắn rất mẫn cảm với sự việc trên giang hồ, cho nên hắn cũng hiểu thân phận của Tô Tín.
Ôn Dục ho khan một tiếng nói:
- Đi mời Tô đại nhân vào phòng tiếp khách.
Phân phó hạ nhân xong, Ôn Dục lúc này mới nói với Cơ Ngôn Tú:
- Điện hạ, vị tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín này không phải người đơn giản, lão nô sẽ giảng giải sơ lược cho ngài biết.
Ôn Dục cũng nói lý lịch đại khái của Tô Tín cho Cơ Ngôn Tú nghe một lần, để tránh một lúc nữa Cơ Ngôn Tú gặp Tô Tín lại nói lỡ.
Sau khi Cơ Ngôn Tú nghe xong lý lịch của Tô Tín thì hắn giật mình, vị này tuổi giống như hắn, đều là người trẻ tuổi nhưng lại làm ra nhiều việc như vậy.
Hắn từ một kẻ tán tu phát triển đến tổng bộ đầu Giang Nam đạo danh chấn thiên hạ, hơn nữa đã từng đứng đầu Nhân Bảng, hơn nữa hiện tại còn bước vào Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
So sánh với Tô Tín, Cơ Ngôn Tú cảm giác mình trừ xuất thân thì còn lại đều không bằng người ta.
Cơ Ngôn Tú sờ cằm, nói:
- Vậy ngươi nói lần này Tô Tín tới có ý gì?
Ôn Dục lắc lắc đầu nói:
- Lão nô cũng không biết, chúng ta tạm thời dùng bất biến ứng vạn biến.
Cơ Ngôn Tú gật gật đầu, đi theo Ôn Dục cùng gặp Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đang ngồi uống trả thảnh thơi trong phòng khách, hắn không sốt ruột chút nào.
Nhìn thấy Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục từ đi ra, lúc này Tô Tín mới nhú chắp tay nói:
- Bái kiến Thục vương điện hạ và Ôn công công.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục khó coi.
Tô Tín dùng từ ‘ bái kiến ’ mà không phải ‘ tham kiến ’, mặc dù chỉ là một từ nhưng chú ý to lắm.