Tô Tín có ấn tượng với Cốc lão nhị bị Hàn Thiên điểm danh chất vấn, hắn vốn tên là Cốc Thịnh, đại khái chừng ba mươi tuổi, thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, sau khi hắn biết rõ đãi ngộ ở bên cạnh Tô Tín, hắn lập tức chủ động thỉnh cầu ở lại bên người Tô Tín.
Bây giờ nghe lão đại của mình hỏi như vậy, Cốc Thịnh lập tức do dự.
Hắn thật sự được Hàn Thiên đề bạt nhưng khi làm thủ hạ của Hàn Thiên không có quyền lợi gì, hơn nữa hắn tu tập công pháp muộn, cũng không có công pháp gì tốt, cho nên mặc dù thiên phú của hắn tốt hơn nhiều so với võ giả khác cũng phải gần ba mươi tuổi mới đột phá Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Vào tổng bộ Lục Phiến Môn mấy ngày, hắn nhìn thấy những công pháp cất chữa trong tổng bộ Lục Phiến Môn, chỉ cần ngươi đủ công lao sẽ có tư cách hối đoái.
Hơn nữa đi theo bên người Tô Tín còn có thể đạt được cường giả Nhân Bảng như Tô Tín chỉ điểm và truyền thụ tu hành, những việc này hấp dẫn Cốc Thịnh hơn nhiều.
Lại nhìn quan phục màu đỏ uy phong lẫm lẫm trên người, Cốc Thịnh lúc này quyết đoán lắc đầu, nói:
“Thật có lỗi Hàn trại chủ, ta không muốn trở về, ta muốn ở bên Tô đại nhân.”
Nhìn thấy Cốc Thịnh lên tiếng, những tên võ giả Hậu Thiên còn lại chắp tay nói với Hàn Thiên:
“Hàn trại chủ, ân tình ngày xưa ngươi bồi dưỡng chúng ta nhớ kỹ, nhưng chúng ta muốn ở lại trong Lục Phiến Môn.”
Nghe được bọn họ nói như vậy, Hàn Thiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt phóng hỏa nhìn mấy người bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, trở về cùng Hàn Thiên tiếp tục làm đạo phỉ, tương lai cao lắm chỉ làm thủ lĩnh đạo phỉ mà thôi.
Hiện tại đi theo Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn, mặc dù bọn họ chỉ là tiểu bộ khoái nhưng không chừng tương lai có thể làm bộ đầu, tổng bộ đầu châu phủ, thậm chí còn rất cao, một là quan, một là tặc, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.
Những võ giả Thần Cung Cảnh kéo tới đây đòi câu trả lời lập tức cảm giác không tốt, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, hiện tại cho dù bọn họ mang theo thủ hạ trở về phá núi lập trại, đoán chừng cũng không có mấy người nguyện ý đi theo bọn họ, bởi vì không có tiền đồ.
Hàn Thiên chỉ vào đám người Cốc Thịnh và nói:
“Hảo hảo hảo, các ngươi rất tốt! Một đám tham lợi vong nghĩa!”
Hàn Thiên xem như vẫn còn lý trí, nơi này là Giang Nam phủ, nếu như hắn dám động thủ với đám Cốc Thịnh, Tô Tín luyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Cho nên Hàn Thiên đành phải hậm hực lên tiếng sau đó quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người, Tô Tín đã rút Du Long Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang huyết sắc xuyên qua không khí, Hàn Thiên vừa mới kịp phản ứng, đôi bao tay thép trong tay nâng lên muốn ngăn cản kiếm này.
Nhưng dưới Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, đôi bao tay của hắn bị kiếm quang cắt nát cực nhanh, dư uy kiếm quang đâm xuyên qua ngực hắn, Hàn Thiên khí tuyệt bỏ mình.
Những võ giả Thần Cung Cảnh còn lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Tín, Hàn Thiên đã muốn rời đi, tại sao ngươi còn động thủ giết người.
Tô Tín thu kiếm, thản nhiên nói:
“Cởi quần áo Lục Phiến Môn chính là đạo phỉ tội ác tày trời, ta đương nhiên phải giết loại người như vậy.”
Mọi người nơi đây run rẩy, sau khi nhìn thấy hai việc tại đây, bọn họ không có tâm tư kháng nghị gì đó.
“Các vị, gia nhập Lục Phiến Môn thì phải tuân thủ quy củ Lục Phiến Môn, ngươi thủ quy củ, chỗ tốt không thiếu ngươi, trái lại các ngươi cũng nhìn thấy hậu quả.”
Tô Tín duỗi ba ngón tay ra, nói:
“Ta không biết quy củ Lục Phiến Môn nơi khác, ta không muốn biết, trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, các ngươi chỉ cần làm tốt ba điểm, đó chính là phục tùng, phục tùng, lại phục tùng!”
Đôi mắt Tô Tín nhìn sang mọi người, tâm thần bọn họ run rẩy.
“Ta không ghét người có lòng tham, ta chỉ chán ghét kẻ lòng tham không đáy, các ngươi phục tùng ta trong Lục Phiến Môn, thứ các ngươi nên có sẽ không thiếu bao giờ.”
“Ta đã sớm ứng một tháng bổng lộc cho các ngươi, các ngươi có thể nhìn ra đồ vật các ngươi đạt được còn nhiều hơn khi làm đạo phỉ nhiều.”
Mọi người im lặng, Tô Tín đã sớm tính kỹ mọi bước đi, bọn họ đều nhận được bổng lộc một tháng, lúc bọn họ làm đạo phỉ cũng không thể tích lũy bằng tài nguyên vừa nhận được, đặc biệt có một ít đan dược bí chế, bọn họ lúc trước chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bọn họ rất hài lòng với đãi ngộ Lục Phiến Môn, lần này tới đây là vì tức giận Tô Tín phân tán quyền lợi trong tay bọn họ mà thôi.
Tô Tín tiếp tục nói:
“Cho nên được cái này sẽ mất cái khác, các ngươi đạt được còn nhiều hơn mất đi..., tương lai các ngươi có thể đạt được nhiều hơn nữa, nếu các ngươi lòng tham không đáy muốn có nhiều hơn nữa, vậy thì đừng trách Tô Tín ta không cho mặt mũi.”
Phần đông võ giả Thần Cung Cảnh lập tức hành lễ với Tô Tín:
“Vâng, đại nhân!”
Về sau bọn họ thế nào còn chưa biết, tối thiểu hiện tại bọn họ không có tâm tư tiếp tục đối nghịch với Tô Tín.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đi rồi, Lục Tục do dự nói:
“Đại nhân, hôm nay ngươi bức bách bọn họ nhìn rõ hiện trạng, bọn họ biểu hiện trung thực nhưng ta đoán có không ít người không phục, sau này sẽ là hậu hoạn ah.”
Tô Tín nhìn Lục Tục, hắn cũng tính là thủ hạ không tồi, không phải loại người a dua nịnh hót.
Đổi lại Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi sẽ không hỏi việc này, bởi vì bọn họ tin tưởng vào Tô Tín trăm phần trăm, lão đại làm việc gì cũng là chân lý.
Tô Tín hỏi Lục Tục: