Cho dù trong lúc này có Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư, nhưng bọn họ cũng không có sợ hãi.
Bởi vì nơi này là thành Thịnh Kinh, là đô thành Đại Chu!
- Tô Tín! Ngươi thật muốn không chết không thôi với Thiếu Lâm tự hay sao?
Huyền Thông trầm giọng hỏi, trong mắt mang theo tức giận và khó hiểu.
Tô Tín thật sự có thù oán với Giác Nghiêm, nhưng đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi.
Mình cũng nói chỉ cần Tô Tín rút đi liền kết thú ân oán, kết quả Tô Tín vẫn muốn nhắm vào mình, là vì cái gì?
Kỳ thật mục đích Tô Tín rất đơn giản, hắn chỉ muốn báo thù đơn thuần mà thôi, mà không phải một câu nói của Huyền Thông là kết thúc thù oán.
Tô Tín cho tới bây giờ cũng không phải người rộng lượng, trái lại hắn tuyệt đối là người bụng dạ hẹp hòi, người đánh ta một quyền, ta muốn đâm hắn mười đao.
Trừ phi Giác Nghiêm có thể cúi đầu nhận lỗi trước mặt mọi người, nếu không đoạn ân oán này không kết thúc như vậy đâu.
Giác Nghiêm đứng trong góc đi lên, cho dù là vì tôn nghiêm của hắn hay tôn nghiêm của Thiếu Lâm tự, hắn đều khó có khả năng làm như vậy, cho nên chuyện này rất đơn giản, chỉ cần có Tô Tín có cơ hội, hắn sẽ nhằm vào Giác Nghiêm, nhằm vào Thiếu Lâm tự.
Cho dù hại người không lợi mình, làm ra chuyện mình không thu được chút chỗ tốt nào nhưng Tô Tín vẫn muốn làm.
Nhìn dáng vẻ người Thiếu Lâm tự giương cung bạt kiếm, Tô Tín cười lạnh nói:
- Như thế nào? Muốn động thủ ở đây sao? Huyền Thông đại sư, đừng dọa ta, ta là người nhát gan, người không biết còn tưởng rằng Thiếu Lâm tự ngươi dám động thủ tại thành Thịnh Kinh, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?
Huyền Thông chưa nói chuyện, Giác Nghiêm đã tức giận đứng ra, nói:
- Tô Tín! Ngươi thực cho rằng ở nơi này thì không ai trị được ngươi sao? Ngươi muốn chiến thì Thiếu Lâm tự chúng ta cũng không sợ ngươi!
Giác Nghiêm vừa nói ra lời này, Huyền Thông nói thầm một tiếng không tốt.
Nơi này chính là thành Thịnh Kinh, ngươi lấy cái gì đấu với Tô Tín?
Huống chi Tô Tín hôm nay tìm này lấy cớ có chút quá tốt.
Tà Linh đạo nhân làm rất nhiều chuyện xấu, hắn rất nổi danh trên bảng truy nã của Lục Phiến Môn, Tô Tín chỉ đập danh nghĩa truy nã Tà Linh đạo nhân, người ở bên ngoài xem ra hắn cũng không có nhắm vào Thiếu Lâm tự.
Quả nhiên, Giác Nghiêm vừa nói câu này, Tô Tín liền cười lạnh nói:
- Không hổ là cao tăng Thiếu Lâm tự, quả nhiên khẩu khí thật lớn, mở miệng chính là muốn chiến một trận với Lục Phiến Môn và Đại Chu chúng ta.
Giác Nghiêm sững sờ, hắn nhằm vào là Tô Tín, liên quan gì đến Lục Phiến Môn và Đại Chu?
Nhưng lúc này Tô Tín không cho hắn cơ hội, khí thế Hóa Thần Cảnh xông thẳng lên trời, làm cho cả thành Thịnh Kinh đều nhìn thấy.
Sắc mặt Huyền Thông thay đổi, qua không đến nửa khắc đồng hồ, bên ngoài lập tức có âm thanh huyên náo xôn xao vang lên, một lão thái giám mặc áo bào đỏ và một trung niên mặc chiến giáp đi vào khách sạn, một thân thực lực Dung Thần Cảnh hiển lộ không bỏ sót.
Lão thái giám chính là Đường Hiển, Tô Tín không xa lạ gì người trung niên mặc chiến giáp, chính là đại tổng quản Long Vũ quân Tề Phi Dương.
Lục Phiến Môn, đại nội, quân đội liên thủ điều tra thành Thịnh Kinh, nếu một phương trong đó xảy ra chuyện gì, người hai phương khác sẽ tới trợ giúp.
Vừa rồi Tô Tín chủ động lộ ra khí thế võ giả Hóa Thần Cảnh, hai người bọn họ nhìn thấy liền tới đây, sợ chậm trễ công việc.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đường Hiển lập tức hiểu ra, hiển nhiên là Tô Tín xung đột với đám hòa thượng này.
Đường Hiển không cần nghĩ đã biết rõ, chính mình nhất định phải giúp Tô Tín, cũng chỉ có thể đi giúp Tô Tín.
Hắn thân là đại nội tổng quản, cơ bản không có liên hệ gì với đám người giang hồ, cho dù thời điểm liên hệ cũng là đối địch với nhau.
Cho nên Đường Hiển ủng hộ phương nào, việc này không cần nói cũng biết.
Tề Phi Dương cũng giống như vậy.
Long Vũ quân chỉ là phụ trách thủ vệ thành Thịnh Kinh, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với tông môn võ lâm.
Hắn cũng chưa tiếp xúc với Tô Tín, nhưng tối thiểu Tô Tín là người Lục Phiến Môn, là người triều đình, hắn sẽ đứng ở bên nào thì không cần nói cũng rõ.
Đường Hiển cười tủm tỉm nói:
- Tô đại nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, có nghịch tặc làm loạn hay sao?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Không có nghịch tặc, chỉ có điều có tội phạm triều đình truy nã thôi, chậc chậc, Tà Linh đạo nhân đứng thứ ba mươi hai trên Hắc bảng lại lăn lộn với cao tăng Thiếu Lâm tự, không thể tưởng tượng nổi ah.
Ánh mắt Đường Hiển nhìn sang Tà Linh đạo nhân, đối phương sợ hãi run rẩy.
Bị một vị cường giả Dung Thần Cảnh nhìn chằm chằm vào, tư vị không dễ chịu chút nào.
Huyền Thông thở dài ra một hơi nói:
- Đường công công, Thiếu Lâm tự chúng ta không có ý đối địch với Đại Chu, lúc này chúng ta được thái tự điện hạ mời tới tham gia Côn Luân bí cảnh mà thôi.
- Thiếu Lâm tự chúng ta có ân oán với Tô đại nhân sẽ do chúng ta giải quyết, hoàn toàn không liên quan tới triều đình Đại Chu.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Vậy sao? Nhưng vừa rồi Giác Nghiêm đại sư nói muốn chiến với Lục Phiến Môn một trận chiến, muốn chiến với Đại Chu một trận.
Huyền Thông chưa nói chuyện, Giác Nghiêm đã lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi ít chụp mũ loạn, người ở đây không ai ngu ngốc, ai tin tưởng Thiếu Lâm tự chúng ta sẽ công nhiên đối địch với triều đình?