Tấm lệnh bài này đại biểu tất cả tài vụ của thành Thương Sơn sẽ do Yến Khuynh Tuyết quản lý.
Lệnh bài như vậy còn có một khối, nó đại biểu tất cả vũ lực thành Thương Sơn, tấm lệnh bài này còn giữ trong tay Yến Hoàng Cửu, hắn tạm thời còn không có giao nó ra.
Sau khi nhìn sang mọi người nơi này, Yến Hoàng Cửu liền dẫn người rời đi, trước khi đi hắn thâm ý nhìn Tô Tín, người này có đáng giá hắn phó thác hay không?
Cùng lúc đó đám người Yến Thịnh Hằng cũng quay về nơi ở của mình, bọn chúng làm chính là thông tri thế lực sau lưng mình giúp đỡ.
Yến Hoàng Cửu đã tuyên bố Yến Khuynh Tuyết là người thừa kế thành Thương Sơn, tất cả lực lượng Yến Hoàng Cửu ban cho đều không thể dùng, vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có cầu trợ tông môn sau lưng bọn họ, xem thế lực có ý kiến gì hay không.
Đám người Yến Trọng Hằng cũng không phải người ngu, bọn họ cũng biết tông môn sau lưng cũng tham dự vào quá trình tranh đoạt vị trí thành chủ thành Thương Sơn, cho dù sau này bọn họ có thành thành chủ thành Thương Sơn cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi, người cầm quyền chân chính là tông môn sau lưng bọn họ.
Nếu thế lực sau lưng bọn họ tham dự vào quá trình này, bọn họ đã có chút cơ hội trở thành thành chủ thành Thương Sơn.
Huống hồ bọn họ không phải Yến Hoàng Cửu, mẫu thân bọn họ xuất thân từ những tông môn thế lực kia, từ nhỏ đã dạy bảo bọn họ không có bài xích tông môn thống trị.
Bọn họ nghĩ tới bản thân mình thậm chí có thể trở thành một thành viên của tông môn võ lâm, làm thành Thương Sơn xích lại gần tông môn thì có là gì đâu?
Ôm loại ý nghĩ này, bốn người cùng phát tin tức về cho thế lực sau lưng, hi vọng bọn họ có thể nghĩ biện pháp giúp bọn họ tranh đoạt vị trí thành chủ.
Kết quả sau khi nhận được tin tức, bốn thế lực võ lâm sau lưng đám người Yến Trọng Hằng cùng hành động.
Bọn họ bắt buộc phải có vị trí thành chủ thành Thương Sơn, không chỉ vì tài phú bản thân thành Thương Sơn, còn có võ giả trong thành này.
Tương lai thành chủ thành Thương Sơn có tâm hướng về nhà của ai, như vậy thực lực của bọn họ gần như đủ xưng vương Tương Nam.
Ba ngày sau, tại cửa ra vào thành Thương Sơn có mười người cưỡi ngựa vào thành, một thanh niên niên anh tuấn tuổi chừng ba mươi dẫn đầu với khí thế bất phàm, hắn lẩm bẩm nói: “Đây chính là thành Thương Sơn? Bế quan năm năm, biểu đệ của ta vẫn không thể ngồi lên vị trí thành chủ thành Thương Sơn, còn cần Mạc gia chúng ta ra tay, đúng là phế vật mà”
Mười người này chính là người Thương Lan cốc Mạc gia tới đây sau khi Yến Thư Hằng gởi thư cầu viện.
Bọn họ vừa mới vào thành, Yến Thư Hằng đứng ngay cửa ra vào đón bọn họ.
Nhìn thấy thanh niên đầu lĩnh đám người, sắc mặt Yến Thư Hằng lập tức vui vẻ.
Thanh niên này không đơn giản, hắn chính là Mạc Thiên Lan trưởng tôn dòng chínhThương Lan cốc Mạc gia, cũng là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ của Mạc gia.
Ngày xưa Mạc Thiên Lan hai mươi mấy tuổi đã đột phá Khí Hải Cảnh, thậm chí Mạc Thiên Lan còn cót thực lực đứng hàng Nhân Bảng.
Nhưng đáng tiếc Nhân Bảng chỉ dựa vào chiến tích sắp xếp, không đủ chiến tích, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đứng vào hàng ngũ Nhân Bảng.
Hiện tại Mạc Thiên lan trải qua bế quan năm năm, càng đột phá Linh Khiếu Cảnh, thực lực hắn càng thâm bất khả trắc, có Mạc Thiên Lan tới đây, Mạnh Thanh Trạch còn hung hăng càn quấy tới khi nào?
Yến Thư Hằng nghĩ như vậy liền tươi cười nghênh đón: “Biểu ca, không nghĩ tới lần này lại gặp ngươi.”
Nhưng ai ngờ Mạc Thiên Lan không xuống ngựa, hắn nói: “Yến Thư Hằng, nhiều năm qua ngươi còn không có tiến bộ, thậm chí còn không đột phá cảnh giới Tiên Thiên.”
Gương mặt tươi cười trên mặt Yến Thư Hằng lúc này cứng đờ, pha trò nói: “Ta đâu có thiên phú giống biểu ca, chỉ sợ thế hệ trẻ trong võ lâm Tương Nam cũng phải lấy biểu ca làm thủ lĩnh a.”
Hắn vừa mới nói xong, một bóng roi màu đỏ trực tiếp quất vào mặt Yến Thư Hằng, nửa gương mặt hắn dẫm máu đau đớn tới mức chết lặng.
“Lớn mật! Là ai!?”
Yến Thư Hằng gầm lên giận dữ, người dám ra tay với hắn trong thành Thương Sơn, kẻ này ăn gan hùm hay sao/
“Hừ! Yến Thư Hằng, ngươi tâng bốc Mạc Thiên Lan ta không xen vào nhưng nói hắn là thủ lĩnh thế hệ trẻ võ lâm Tương Nam là không đúng, hắn không có tư cách ngồi ở vị trí như vậy.”
Lúc này một nói thanh thúy như én bạc vang lên, cho dù lời nói tức giận nhưng mọi người lại có cảm giác mị hoặc vô cùng.
Một thớt tuấn mã đỏ rực như lửa lập tức dừng trước mặt Yến Thư Hằng.
Đó là đặc sản Xích Diễm mã của Tây Lương, một con giá trị ngàn vàng, vô cùng trân quý.
Trên Xích Diễm mã có một nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi, bên hông còn lộ ra bông hoa rực rỡ, lông mày đen như vẽ, nàng như tinh linh giữa nhân gian.
Trong tay nàng cầm trường tiên màu đỏ, chính là nàng quất vào mặt Yến Thư Hằng vừa rồi, Yến Trọng Hằng lúc này theo sau lưng nàng, hắn tươi cười trào phúng nhìn Yến Thư Hằng.