Kẻ phản bội luôn đáng ghét hơn kẻ thù, điều này bất kể nói như thế nào thì cũng là chân lý không bao giờ thay đổi.
Nếu như trước đó bọn người Trần Vạn Tam không muốn đến giúp thì thôi, cho dù Anh Hùng Hội và Thần Đạo Minh cả hai đều bị thua thiệt thì cũng phải ngăn cản hắn làm nhục thi thể của tổ tiên họ.
Kết quả giờ họ không dễ dàng giải quyết được Thần Đạo Minh, thì lại phải đối mặt với sự phản bội của người mình.
Chẳng qua bọn người Viên Vô Lượng không hề có ý hối cải, nếu như để họ chọn, họ vẫn sẽ làm vậy.
Lợi ích ngay trước mắt, ân tình kia của Anh Hùng Hội hoàn toàn có thể xoá bỏ.
Trong ba người chỉ có Trần Vạn Tam cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu như hắn cô độc có lẽ sẽ chọn lựa giúp Anh Hùng Hội, nhưng vấn đề là thân phận bây giờ của hắn lại là đàn chủ Niên Bang Đông Đàn, những gì hắn làm đều đứng trên lập trường của Niên Bang mà nghĩ.
Mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng này đối với người học võ mà nói cái lợi không tài nào đoán được, cho dù hắn không dùng cũng có thể cho người Niên Bang dùng, hoàn toàn có thể khiến sức mạnh của Niên Bang họ tăng vọt.
Cùng đạo lý mà nói cái này nếu như để Thất Hùng Hội hay là Bích Huyết Thanh Sơn Đường có được thì thực lực của họ cũng tăng vọt.
Chính vì vậy, Trần Vạn Tam mới hạ quyết tâm tranh đoạt, không phải là vì bản thân mình, cũng muốn hạn chế thực lực của Thất Hùng Hội và Bích Huyết Thanh Sơn Đường.
Nhưng so với Trần Vạn Tam, thì Viên Vô Lượng và Tưởng Thiên Phóng không có nhiều gánh nặng tâm lý như vậy.
Nhưng trước mắt thấy Tô Tín và Sở Giang Vương ở địa phủ đều đứng bên cạnh Trần Độ họ đều có chút ngứa ngáy.
Tưởng Thiên Phóng nói thẳng:
- Tô đại nhân, năm xưa trong thi thể của Mạc Thanh Hồi nhưng có sự tồn tại của mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng, thậm chí có thể cho người học võ chút cơ duyên thăng cấp Chân Võ Cảnh! Cho dù giờ ngươi chỉ có Dung Thần Cảnh không cần đến cơ duyên này, nhưng nó cũng có thể làm cho ngươi cảm ngộ được võ đạo của kẻ mạnh Chân Võ Cảnh năm xưa, làm ngươi có thể nhanh chóng thăng cấp Dương Thần Cảnh. Ân oán của Anh Hùng Hội và Thần Đạo Minh đã hóa giải, báu vật đặc biệt ở trước mắt, Tô đại nhân ngươi không lẽ không động lòng sao?
Tưởng Thiên Phóng nghĩ Tô Tín chắc chắn là loại người đặt chữ lợi lên đầu.
Hắn còn còn nghĩ rằng Tô Tín không biết chuyện mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng nên hắn mới tiếp tục đứng về phía của Anh Hùng Hội.
Giờ Tưởng Thiên Phóng nói rõ đầu đuôi câu chuyện, chẳng qua là nét mặt của Tô Tín trước mặt lại không chút dao động, trái lại để lộ nụ cười lạnh nhạt.
- Tưởng Thiên Phóng, ngươi cho rằng ta là kẻ tiểu nhân hám lợi khinh nghĩa của bọn Bích Huyết Thanh Sơn Đường các ngươi sao? Năm xưa các ngươi thừa cơ hãm hại Dịch Kiếm Môn, làm chuyện trái với đạo nghĩa giang hồ, kết quả giờ lại vong ơn bội nghĩa, dám đánh chủ ý thi thể ân nhân năm xưa, thật làm mất mặt võ lâm chính đạo!
Tô Tín chỉ vào Tưởng Thiên Phóng nghĩa chính ngôn từ (1) nói:
- Tô Tín ta làm việc luôn giữ chữ tín, nếu lúc đó đã hứa giúp Anh Hùng Hội thì hôm nay sẽ giúp đến cùng. Vả lại năm xưa Mạc Thanh Hồi vì vì võ lâm trung nguyên ta liều mạng chiến đấu, để trung nguyên chúng ta tránh khỏi nỗi đau chiến tranh loạn lạc tộc khác, ta thân là tổng bổ đầu Lục Phiến Môn của triều đình, đứng trên lập trường này đương nhiên sẽ giúp Anh Hùng Hội đối phó với bọn tiểu nhân này rồi! Tóm lại Tô Tín ta hôm nay nói thẳng, bây giờ có người muốn rút lui thì vẫn còn kịp, nếu không lát nữa đừng trách Tôn Tín ta thủ đoạn độc ác!
Lời Tôn Tín nói ra xém chút làm cho Tưởng Thiên Phóng tức ói máu, lời nói vớ vẩn trang nghiêm như vậy, da mặt Tô Tín ngươi rốt cuộc dày đến mức độ nào?
Vả lại chỉ dựa vào việc làm năm xưa của Tô Tín ngươi cũng dám đến đây để chỉ trích bọn ta sao?
Gì mà lời nói bậy bạ có chữ tín kia chỉ có những người tách ra luyện võ hay là bọn người học võ xuất thân từ tiểu thế lực kia mới tin, Tô Tín hắn nếu như thật sự giữ chữ tín thì hắn chẳng còn sống sót đến hôm nay.
Còn về việc Tô Tín nói gì mà vì để báo đáp ân tình năm xưa của Mạc Thanh Hồi, phải đứng trên lập trường của triều đình để giúp Anh Hùng Hội đều là lời nói xằng bậy.
Lúc đó Tô Tín ngươi ở đâu? Ngay cả tổ tiên Tô gia ngươi cũng đều bế quan ở Ninh Viễn Đường, còn Đại Châu tổ tiên Cơ gia càng không biết ở Nam Man nơi hoang sơn nào đó làm người lỗ mãng, Mạc Thanh Hồi ngăn cản Kim Trướng nước Hãn vào trung nguyên thì có liên quan gì đến ngươi hay không?
Tuy là nói vậy nhưng ít ra giờ Tô Tín cũng giúp đỡ Anh Hùng Hội cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng có chữ lí, tuy Tưởng Thiên Phóng biết Tô Tín không muốn tranh giành mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng, bên trong chắc chắn có nhiều điều bí mật, nhưng trước mắt Tô Tín đã hạ quyết tâm giúp Anh Hùng Hội hắn cũng không còn cách nào.
Còn tên Sở Giang Vương ở địa phủ kia, suy nghĩ của hắn mọi người không tài nào đoán được, ai biết được Anh Hùng Hội rốt cuộc trả giá bao nhiêu cho hắn, mà lại có thể khiến Sở Giang Vương vốn đứng về phía Thần Đạo Minh chuyển sang giúp Anh Hùng Hội.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Được rồi, đừng nhiều lời, ta vẫn câu nói đó, bây giờ rút lui còn kịp, nếu không chút nữa đừng trách ta thủ đoạn độc ác.
Những người luyện võ kia cũng cảm thấy nên hướng về mục tiêu của Tô Tín bọn họ.
Trần Độ mặt đầy sát khí, rõ ràng căm thù những kẻ phản bội đến tận xương tủy, không lâu trước đó ở Anh Hùng lâu vẻ mặt khôn khéo.
Còn tên Sở Giang Vương ở địa phủ kia khắp địa phủ sát khí bao trùm, hết sức u ám.
Còn nét mặt của Tô Tín tuy có mang nụ cười nhạt, nhưng ai cũng biết hắn cười nham hiểm, trong ba người chỉ có hắn mới là người đáng sợ nhất.
Ngay sau đó có vài người học võ của Dung Thần Cảnh không chịu nổi áp lực lớn như vậy, lập tức quay người rời đi.
Tuy nói họ đều là Dung Thần Cảnh, ở ngoài đều là nhân vật võ đạo tông sư có cấp bậc, cho dù tự mình lập một thế lực hay là đến thế lực khác để làm môn khách đều đạt cấp bậc cao, nhưng vấn đề là đặt họ vào giữa những kẻ mạnh như Trần Vạn Tam và Tô Tín, tuy họ đều cùng cấp bậc, nhưng sức chiến đấu thì thua xa.
Mãnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng tuy tốt nhưng cũng phải có mạng để hưởng mới được.
Trước áp lực của bọn người Tô Tín, những kẻ luyện võ thực lực yếu kém này đều chọn cách rút lui.
Trần Vạn Tam lấy súng thép ròng màu bạc từ trong tay ra đặt ngang mặt, Tô Tín cũng cầm Phi Huyết kiếm trong tay bước ra.
Trước đó họ đã bàn bạc xong rồi, đối thủ của Tô Tín chỉ có thể là Đông Đàn đàn chủ của Niên Bang này thôi, "Đông Lưu súng" Trần Vạn Tam đứng thứ ba mươi chín trong danh sách.
Đao của Trần Độ tuy nhanh nhưng quá cực đoan, rủi ro hắn đối đầu với Trần Vạn Tam rất lớn, vì vậy trước khi Vương Ngọc không thể phát huy toàn bộ sức lực, để Tô Tín ra tay đối phó với Trần Vạn Tam là quyết định phù hợp nhất đối tình cảnh hiện giờ.
Đồng Sách Giang của Anh Hùng Hội dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tô Tín.
Trước đó hắn còn vì Tô Tín ra tay hung ác mà xảy ra mâu thuẫn với Tô Tín, giờ Anh Hùng Hội bọn họ phải dựa vào Tô Tín mới có thể đảm bảo thi thể của tổ tiên họ không bị tổn hại, điều này cũng làm cho Đồng Sách Giang rất khó chịu.
Vả lại chuyện hôm nay cũng gây chấn động lớn cho Đồng Sách Giang và những người học võ của Anh Hùng Hội, sau này cho dù họ vẫn ở lại Anh Hùng Hội, nhưng phương thức hành vi của họ cũng sẽ xảy ra biến hóa rất lớn.
Lúc suy nghĩ mọi người khác nhau, Tô Tín và Trần Vạn Tam đã cùng lúc ra tay.
Phát súng Trần Vạn Tam nhanh như rồng, giống như Đại Hà Đông chảy khí thế hào hùng, trong phút chốc trong khoảng trống hơn mười trượng trước mặt họ tất cả nguyên khí trời đất bỗng nổ tung, bị sức mạnh của phát súng giết sạch, bay thẳng vào Tô Tín!
Phát súng đơn giản, phát súng khí thế vô song, nhưng Tô Tín lại có thể thông qua lần bắn này thấy được bức tranh giang sơn vỡ vụn dưới phát súng, bay thẳng về phía trước, không ai địch nổi.
Kỹ thuật bắn súng đứng thứ ba thiên hạ, danh bất hư truyền!
Tô Tín chớp mắt, hàng vạn kiếm khí khắp người hắn bỗng vang dội, kiếm khí vô tận ngưng tụ thành kiếm Ngục vô biên chém xuống, mỗi một luồng kiếm khí đều tập hợp kiếm ý lớn mạnh không cùng thuộc tính, vạn kiếm chém xuống, ý kiếm cuồng bạo va chạm với phát súng kinh thiên động địa của Trần Vạn Tam, đem lại uy lực vô biên!
Hóa ra Trần Độ đã chuẩn bị ra tay và bọn người Viên Vô Lượng đều tạm ngưng lại, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người này.
Có thể nói cho dù là Trần Vạn Tam hay là Tô Tín, thì hai người họ đều đứng cấp bậc cao nhất mà người luyện võ có thể đạt được.
Tô Tín đương nhiên không cần phải nói, thật gan to bằng trời, thậm chí ngay cả Dương Thần Cảnh cũng dám hãm hại, thậm chí hắn còn xử lý xong xui.
Còn Trần Vạn Tam thì điềm tĩnh hơn nhiều so với Tô Tín, giờ chiến tích của hắn đều dùng súng trong tay hắn tàn sát từng trận chiến mà có được, tuy không kinh diễm (2) bằng Tô Tín, nhưng vẫn kiên cố vô cùng, nếu không trong bảng xếp hạng hắn cũng sẽ không cao hơn Tô Tín một bậc.
Quan trọng hơn là người được Lâm Tôn Việt gọi là cao thủ kỹ thuật bắn súng đứng thứ ba thiên hạ đã nhiều năm không dốc toàn bộ sức lực.
Dựa vào thực lực hiện giờ của hắn trong những người cùng cấp hầu như không có ai có thể khiến hắn dốc toàn lực.
Còn Tô Tín cũng vậy, đã từ lâu đối thủ của hắn đã trở thành những kẻ mạnh của Dương Thần kiếm, trong những người cùng cấp bậc chỉ có duy nhất người của thiên đình và địa phủ mới đáng để hắn dốc toàn bộ sức lực, còn Trần Vạn Tam trước mặt chắc chắn cũng vậy.
Những người ở đây đều là Dung Thần Cảnh, trong hai vị cao thủ Dung Thần Cảnh trước mặt đều dốc sức chiến đấu, uy thế đó ngay cả họ cũng không thể không lo sợ.
Tư thế dùng súng và vô hình kiếm khí va chạm, bỗng chốc một luồng sức mạnh to lớn liền nổ tung, lăng mộ dưới mặt đất đều rung động, hình như nứt toác.
Nếu không phải vì chỗ này năm xưa Mạc Thanh Hồi để lại lệnh cấm từ đó gián tiếp làm kiên cố lăng mộ dưới lòng đất thì e là nơi này sẽ vì hai người họ giao đấu xuất chiêu mà hoàn toàn sụp đổ.
Chiêu này bên tám lạng người nửa cân, sắc mặt Tô Tín không thay đổi, nhưng trong lòng thầm nghĩ thực lực của Trần Vạn Tam quả thật danh bất hư truyền, ít ra ngoại trừ người ở địa phủ và thiên đình, thì Trần Vạn Tam là một trong những Dung Thần Cảnh có thực lực mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Có lẽ trận thiết chiến của Lục Phiến Môn cũng mạnh hơn Trần Vạn Tam, bản thân hắn đã là có một không hai, giờ đã là Bán Bộ Dương Thần Cảnh, nhưng đáng tiếc Tô Tín chưa từng thấy qua cảnh thiết chiến dốc toàn sức nên không cách nào phán đoán được.
Trong lúc Tô Tín và Trần Vạn Tam giao đấu, bên kia Trần Độ và Vương Ngọc cũng không còn tiếp tục nhìn nữa, mà trực tiếp ra tay giết bọn người Viên Vô Lượng và Tưởng Thiên Phóng.
Trong phút chốc gần trăm kẻ học võ Hóa Thần Cảnh và Dung Thần Cảnh ở đó giao đấu, uy thế lớn đến hoảng sợ.
***
(1) Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.
(2) Kinh diễm: Kinh là kinh ngạc; diễm là ái mộ, hâm mộ.