Mục lục
Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ý ngươi là sao?

Hổ tam gia lạnh lùng nhìn Hầu Thông, gằn từng tiếng, hỏi.

Hầu Thông cười hà hà nói:

- Hổ lão tam, chuyện xấu giữa người và Tô Tín có ai mà không biết, giờ hắn mang tiền giao nộp thẳng lên bang rõ ràng là đánh vào mặt ông, giờ ông còn ngồi yên được sao?

- Có điều nói thế nào hắn cũng là nghĩa tử của ông, huống hồ chuyện này cũng trách ông không thấu đáo trước, nếu ông dùng danh nghĩa phụ đi ép hắn, danh tiếng Hổ lão tam ông trong Phi Ưng bang sẽ mất sạch.

- Nếu ông đưa ta một món tiền, ta giúp ông giải quyết tiểu tử đó, đảm bảo trị cho hắn ngoan ngoãn lại, ta cũng không sợ người khác nói ta ỷ lớn hiếp bé, dù sao Hầu Thông ta cũng không cần thể diện, nhưng Hổ lão tam ông lại cần thể diện.

Hổ tam gia im lặng một lúc cuối cùng nói:

- Chỉ một giá, năm vạn lượng bạc.

- Ha ha, đồng ý!

Hầu Thông vỗ tay tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

- Ông muốn làm thế nào?

Hầu Thông lắc lư bước ra về:

- Ông không cần quan tâm, dù sao ta nhất định sẽ không để thằng nhóc đó yên đâu.

Nhìn Hầu Thông ra về, Lý sư gia lo lắng nói:

- Hầu Thông này có làm hỏng chuyện không? Ông ta chẳng giống người đáng tin.

Hổ tam gia trầm giọng nói:

- Yên tâm đi, Hầu Thông chỉ là kẻ nghiện cờ bạc mà thôi, ông ta không phải là kẻ ngu ngốc thật sự, ông ta dám đến đưa ra điều kiện với ta thì nhất định đã nghĩ ra cách.

Một kẻ nghiện cờ bạc, thực lực yếu, mà còn ngu ngốc thì cũng không thể ngồi ở vị trí đại đầu mục bao nhiêu năm nay được.

Thấy Hổ tam gia chắc chắn như vậy, Lý sư gia cũng không nói nhiều thêm nữa, nhưng trong ánh mắt ông lại lóe lên tia hoài nghi.

Lúc này trong đường viện Khoái Hoạt Lâm, Tô Tín giao hết việc cho Hoàng Bính Thành xử lý, còn cậu một mình trở về nhà bế quan.

Sau trận đấu với La Chấn cậu đã nhận được rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí tốc độ tu luyện đã tăng lên rất nhiều, hai ngày nay cậu luyện một mạch đột phá được năm huyệt đạo, giờ đã đả thông được năm mươi mốt huyệt vị, hậu thiên trung kỳ đã trong tầm tay.

Sau khi đột phá liên tục năm huyệt vị, Tô Tín không bế quan nữa mà đi tìm Lý Hoại muốn so tài với hắn.

- Ngươi luyện Tịch Tà Kiếm Pháp thế nào rồi?

Tô Tín nhìn thấy song đoản kiếm bên hông Lý Hoại đã được đổi thành trường kiếm nên biết rõ hắn đã bắt đầu nhập môn Tịch Tà Kiếm Pháp.

Sau khi Lý Hoại tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp, hắn rõ ràng đã thâm sâu hơn trước rất nhiều, không giống trước kia khí tức toàn thân luôn tỏa ra sự lạnh lẽo.

Nhưng chính vì như vậy mới có thể chứng minh Lý Hoại mạnh hơn trước không chỉ một bậc.

Khí tức thâm sâu, càng không để lộ sơ hở nào mới càng đáng sợ.

Lý Hoại nói:

- Kiếm pháp này rất đơn giản, nhưng quỷ dị tàn độc, rõ ràng là phát huy kiếm pháp tà đạo đến cực điểm. Học qua vài ngày chẳng qua cũng chỉ là mới nhập môn thôi, nhưng thuộc hạ cứ cảm thấy bộ kiếm pháp này như bị thiếu vậy.

Nghe thấy Lý Hoại trả lời vậy, Tô Tín có phần ngạc nhiên, Tịch Tà Kiếm Pháp vốn dĩ là tàn quyển của Quỳ Hoa Bảo Điển, Lý Hoại có thể nhận thấy được điều này chứng tỏ thiên phú về võ đạo của hắn rất giỏi.

- Ngươi cảm thấy không sai, bộ kiếm pháp này vốn được tách ra từ trong công pháp của một kẻ vô cùng mạnh. Nào, chúng ta so tài vài chiêu thử xem.

Với Tịch Tà Kiếm Pháp, Tô Tín vẫn rất tò mò.

Lý Hoại gật đầu, rút trường kiếm ở eo ra, thân hình quỷ dị, động tác nhanh nhạy, thoáng chốc đã đến trước mặt Tô Tín!

Kiếm quang lẫm liệt khiến người ta không phân biệt được kiếm được đâm ra từ đâu, mũi kiếm vô cùng quỷ dị.

Nhưng vào lúc này, Tô Tín lại gập đầu ngón tay, chỉ nghe thấy “coong” một tiếng, kiếm của Lý Hoại đã bị Tô Tín búng tay.

Thân ảnh lại biến hóa, trong tích tắc Lý Hoại đã đến đằng sau Tô Tín, nhưng Tô Tín lại xoay người, búng ngón tay thêm lần nữa, đánh bay kiếm của Lý Hoại.

Thu trường kiếm về, Lý Hoại lắc đầu nói:

- Đường kiếm của thuộc hạ vẫn còn chậm, sức mạnh cũng chưa đủ, đến ép người xuất kiếm cũng không làm được.

Vung vẫy ngón tay có chút tê tê, Tô Tín nói:

- Ta đã đả thông hơn năm mươi huyệt đạo, sức mạnh lớn hơn ngươi rất nhiều, chuyện này ngươi không cần vội vã, tu luyện nội công cần tuân theo thứ tự, trước sau gì ngươi cũng đến được cảnh giới này.

- Hơn nữa ta chỉnh lại một chỗ, đường kiếm của ngươi không chậm mà là vì ta ra tay nhanh hơn.

Tịch Tà Kiếm Pháp tuy là kiếm pháp, nhưng phần quan trọng nhất của nó thực ra là thân pháp như ma quỷ vậy.

- Chỉ cần tốc độ ngươi nhanh hơn tốc độ xuất kiếm của đối phương, ngươi có thể khiến cho đối phương không có được cơ hội xuất kiếm.

Tô Tín có thể búng ngón tay đánh bay kiếm của Lý Hoại là vì tốc độ ra tay của cậu nhanh hơn Lý Hoại.

Kinh Vô Mệnh khoái kiếm so với Tịch Tà Kiếm Pháp thì một bên chú trọng trọng tốc độ xuất kiếm, bên còn lại chú trọng tốc độ thân pháp.

Nhìn thấy Lý Hoại tu luyện tốt Tịch Tà Kiếm Pháp, Tô Tín cũng cơ bản hiểu được bộ võ công này.

Được tách ra từ Quỳ Hoa Bảo Điển, thật ra tinh hoa của Tịch Tà Kiếm Pháp chỉ nằm ở một chữ đó là: Nhanh.

Tịch Tà Kiếm Pháp dùng “nhanh” làm chính, khiến đối thủ nhìn không ra được sơ hở, không có cơ hội phản kích. Hoặc là nhanh đến mức dù đối thủ nhìn được sơ hở của chiêu thức nhưng họ cũng không kịp phản kích, sơ hở chỉ chớp nhoáng rồi biến mất.

Muốn phá Tịch Tà Kiếm Pháp, hoặc là phải tu luyện nội công đến mức áp chế được đối phương, hoặc là như Tô Tín vậy, tốc độ ta tay phải nhanh hơn đối phương.

Đúng vào lúc Lý Hoại và Tô Tín đang cùng thử so tài võ kỹ thì Hoàng Bính Thành bỗng chạy đến bẩm báo:

- Lão đại, xảy ra chuyện rồi, ông chủ Tôn của sòng bạc Long Khánh đang đợi ở ngoài.

- Sòng bạc Long Khánh?

Tô Tín suy nghĩ, cậu có chút ấn tượng với sòng bạc Long Khánh này.

Sau khi cậu phế đi ông chủ Hoàng của sòng bạc Thuận Đức thì ông chủ Tôn của sòng bạc Long Khánh liền nhân cơ hội để ngồi vào đây và trở thành sòng bạc lớn nhất Khoái Hoạt Lâm, ông ta cũng là một người thông minh.

Tô Tín hỏi:

- Lão Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Bính Thành mặt ủ mày ê nói:

- Ông chủ Tôn nói có người gây chuyện ở sòng bạc, thua đến mấy mươi vạn lượng lại không trả.

- Người gây chuyện là ai?

Nhìn thấy bộ dạng Hoàng Bính Thành, Tô Tín liền biết người này tuyệt đối không dễ dây vào, nếu không Hoàng Bính Thành đã có thể tự mình giải quyết chứ không cần làm phiền cậu.

- Một trong những đại đầu mục tên Hầu Thông.

Tô Tín bỗng nhíu mày:

- Hầu Thông? Sao hắn lại đến Khoái Hoạt Lâm?

Với những người bên trên của Phi Ưng bang, Tô Tín đã đặc biệt cho Hoàng Bính Thành đi điều tra từ trước, con ma cờ bạc Hầu Thông này cậu cũng có ấn tượng sâu sắc.

Nhưng Hầu Thông này cũng coi như biết điều, thường ngày chỉ gây chuyện ở địa bàn của mình, nhưng sao hôm nay lại chạy đến Khoái Hoạt Lâm?

- Đi, cùng ta đi xem thử.

Tô Tín và Hoàng Bính Thành rời đường viện, Lý Hoại âm thầm đi theo ở đằng sau.

Ngoài đường viện, ông chủ Tôn thấy Tô Tín bước ra liền khóc lóc nói:

- Tô lão đại, Hầu Thông chơi như vậy thì sòng bạc Long Khánh của ta phá sản hết mất.

- Ông ta thua bạc không trả tiền đã đành, cùng lắm ta không cần số tiền này nữa. Thế nhưng một khi ông ta thắng thì lại giao tiền cho thuộc hạ của mình, số tiền thua cứ ghi nợ lại, đây chẳng phải là chơi xỏ lá rồi sao!

Tô Tín quát nói:

- Được rồi, đừng gào thét nữa, cùng ta đi xem thử.

Ông chủ Tôn cúi đầu theo sau Tô Tín, thật ra khi ông ta tìm đến Tô Tín thì cũng không ôm mấy hy vọng.

Hầu Thông là người lâu năm trong Phi Ưng bang, một trong mười ba vị đại đầu mục, còn Tô Tín giờ tuy tiếng tăm nổi như cồn nhưng cũng chỉ là một tiểu đầu mục mà thôi.

Tuy Tô Tín từng hứa lấy tiền thuế sẽ bảo vệ cho bọn họ, nhưng đối mặt với đại đầu mục Phi Ưng bang, lời hứa này còn có tác dụng sao?

Lúc này trong sòng bạc Long Khánh, tất cả người chơi đều bị Hầu Thông cho người đuổi đi, sòng bạc lớn như vậy mà chỉ có một mình ông ta ngồi ở đó đổ xúc xắc.

Ông ta đổ, còn người của sòng bạc đoán, ông ta dùng cách đoán lớn nhỏ đơn giản nhất, dù Hầu Thông có xui xẻo đến mấy thì cũng có thể thắng được hai ba lượt.

Mỗi lần thắng, hắn ném bạc cho thuộc hạ giữ, thua thì bảo sòng bạc ghi nợ.

- Năm, năm, bốn! Mười bốn điểm lớn, ha ha ha! Lão tử lại thắng rồi!

Hầu Thông cười lớn ném xúc xắc:

- Đừng lải nhải nữa, nhanh mang bạc ra đây.

- Hầu lão đại, người đã thắng ba vạn lượng bạc, toàn bộ số tiền mặt của sòng bạc đều bị người lấy hết rồi, giờ chúng ta không còn tiền nữa! Hay là người trừ vào số tiền nợ?

Người phụ trách sòng bạc như muốn khóc, hắn chưa từng gặp kẻ bắt nạt người như vậy.

Hầu Thông cười nhạt:

- Lão tử nợ là một chuyện, thắng tiền lại là chuyện khác, tiền nợ hôm khác trả các ngươi, nhưng tiền lão tử thắng hôm nay nếu các ngươi không đưa thì lão tử liền dỡ cái tiệm này!

- Hầu đại đầu mục uy phong quá, Xương Đức phường không chứa nổi ông nữa hay sao mà lại đến tiệm ở Khoái Hoạt Lâm.

Nhìn thấy Hầu Thông diễn trò, Tô Tín liền biết ông ta đến chắc chắn có ý đồ xấu.

Hầu Thông làm như vậy hoàn toàn là muốn nhằm vào cậu, sòng bạc của ông chủ Tôn chỉ là bị vạ lây mà thôi.

- Không có phép tắc!

Sắc mặt Hầu Thông u ám nói:

- Luận về thân phận, ta ngang hàng với nghĩa phụ Hổ tam gia của ngươi. Luận về địa vị, ta là đại đầu mục trong bang, còn ngươi chỉ là tiểu đầu mục.

- Gặp mặt không hành lễ, ngươi còn coi nghĩa phụ ngươi và Phi Ưng bang ra gì không.

Hầu Thông nói lời bức ép người, nhưng sắc mặt Tô Tín không chút biểu cảm:

- Hầu đại đầu mục, tôn ti trật tự không phải ông nói là được tính, đừng diễn trò nữa, rốt cuộc ông muốn làm gì?

Thấy Tô Tín bình tĩnh như vậy, Hầu Thông có chút ngạc nhiên.

Theo ông biết, Tô Tín trẻ tuổi này rất cao ngạo, một lời bất hòa liền phế đi tâm phúc Đường Thái Hòa của Hổ tam gia.

Giờ Tô Tín bình tĩnh như vậy, Hầu Thông lại cảm thấy có chút không đúng.

- Lão tử đến đánh bạc, nhưng thắng mà sòng bạc lại không trả tiền, đây là địa bàn của Tô Tín ngươi, hay là ngươi trả tiền đi?

- Bao nhiêu?

Sắc mặt Tô Tín vẫn bình tĩnh như cũ.

- Mười vạn lượng!

Hầu Thông đưa ra một ngón tay.

Người phụ trách sòng bạc liền gào lên:

- Sao có thể là mười vạn lượng được? Mỗi ván cao nhất chỉ có một nghìn lượng!

- Ta nói mười vạn lượng thì mười vạn lượng! Ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao? Vả mồm!

Hầu Thông hừ lạnh một tiếng, thuộc hạ đằng sau liền kéo người phụ trách sòng bạc đến, tát mấy cái vào mồm khiến máu me đầy miệng.

- Sao hả, mười vạn lượng ngươi trả hay không?

Hầu Thông ngồi chễm chệ trên ghế tỏ vẻ như có chỗ dựa không biết sợ là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK