"Ai vậy!" Tiếng người đàn ông thô lỗ vang lên xen lẫn với tiếng đánh bạc: “Ba ngàn!”
"Leng keng leng keng..."
Tiếng động vẫn vang lên không ngừng, chiếc cửa cũ kỹ bị người từ bên trong mở ra, khuôn mặt bực bội của người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hiện ra: "Tìm ai!"
"Hướng Vãn ở nơi này đúng không?"
Người đàn ông phất tay: "Không biết Hướng Vãn gì cả, cút nhanh lên, đừng quấy rối tôi thắng tiền, xui xẻo!"
Người đàn ông nói xong lập tức đóng cửa.
Minh Thù dang tay nhẹ nhàng chặn cửa: "Hướng Vãn là con kế của ông, hôm nay nếu ông không nói cô ấy đi đâu, tôi lập tức báo cảnh sát."
Minh Thù ấn 009 trong màn hình điện thoại di động.
Người đàn ông lập tức hoảng sợ, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại: "Ai biết con nhỏ chết tiệt kia đi đâu, cả ngày không có nhà chỉ biết chơi trò chơi, có muốn tìm nó đừng tới chỗ của tôi tìm, chỗ tôi không có ai."
Ngón tay Minh Thù khẽ động.
Hình ảnh ngay trước mặt người đàn ông chuyển động.
“Bà nó!”
Người đàn ông dang tay đoạt lấy điện thoại di động của Minh Thù, Minh Thù lùi lại mấy bước, đơn giản tách người đàn ông ra.
Nhìn qua thì người đàn ông khá cao to, trên thực tế uống rượu đánh bạc đã sớm làm cho thân thể hắn ốm yếu, sao có thể là đối thủ của Minh Thù.
Minh Thù và người đàn ông đánh nhau, hắn gọi người bên trong, người đánh bài lao tới nhưng cuối cùng đều bị Minh Thù quất ngã xuống đất.
-
"Rầm!"
"Cảnh sát, không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Hướng Vãn có chút chật vật mở mắt ra, cửa trước mặt cô bị người nào đó đá văng, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, mất đi vẻ tối tăm trong căn phòng, cảnh sát nối đuôi nhau đi vào.
Hướng Vãn được người khác đỡ dậy.
Cô cố gắng nhìn ra ngoài cửa.
Trong ánh sáng, có một người đang đứng.
Xung quanh cô yên tĩnh, thật thật giả giả, ánh sáng ấm áp, cô thanh khiết như một vị thiên sứ.
"Sư phụ..."
Cô cho rằng không ai đến cứu cô.
Hướng Vãn được đưa lên xe cứu thương, Minh Thù mang theo một túi bánh bích quy theo phía sau, lúc muốn lên xe bị người khác ngăn lại: "Cô Kỷ, mặc dù cô là người báo cảnh sát, thế nhưng cũng là người tham gia đánh nhau, trước tiên mời cô đi đến đồn cảnh sát trước."
Thiên sứ Minh Thù bị mời đi đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Trong kịch bản cũng đã nói, Hướng Vãn vì có chút việc không thể chơi Vấn Linh.
Thực ra gia cảnh Hướng Vãn không tệ, thế nhưng cha cô đột nhiên phá sản bị giam vào tù, không bao lâu thì qua đời vì tắc mạch máu não.
Trong nhà thiếu nợ, miễn cưỡng bán hết của cải trong nhà để trả nợ.
Mẹ Hướng Vãn không bao lâu liền dẫn theo Hướng Vãn tái giá.
Gả cho người đàn ông lúc nãy.
Người đàn ông này lúc đầu không tệ có công việc đàng hoàng, đối với họ cũng rất tốt.
Nhưng nửa năm trước, người đàn ông này nghiện chơi đánh bạc, chẳng những không đi làm mà còn hay đánh mẹ Hướng Vãn.
Bình thường Hướng Vãn ở trường học, mẹ Hướng Vãn gạt cô không để cho cô biết chuyện này, cô làm công gửi tiền về đều bị người cha kế này ăn xài phung phí.
Mấy ngày hôm trước, cha kế gọi điện thoại cho cô lừa cô về nhà bắt cô gán nợ.
Đáng lẽ kịch bản này lần sau mới xảy ra, khi đó nữ chính và nam chính đã có tình cảm, cuối cùng anh hùng cứu mỹ nhân, thành công đẩy mạnh tình cảm.
Nhưng bây giờ đã xảy ra sớm rồi.
Minh Thù gặp được ngay Hoàng Hạc Tây Quy làm việc ở đây bảo lãnh ra ngoài.
"Làm sao vào đây vậy?" Hoàng Hạc Tây Quy nói rất nhạt.
"Đánh mấy tên rác rưởi."
“Chuyện này kiếm người làm.” Hoàng Hạc Tây Quy rất thuần thục nghiệp vụ: "Đến rồi."
Xe đứng dưới lầu bệnh viện.
"Cám ơn."
Hoàng Hạc Tây Quy không đi lên với cô, chỉ kêu trợ lý mua một bó hoa tươi để Minh Thù đem lên.
Tư Trầm nhìn thấy cảnh này.
Minh Thù từ trên xe một người đàn ông xuống, người này còn tặng cô một bó hoa.
Cô lại dám bao trai riêng sao!
Tư Trầm mở cửa xe bước xuống, đuổi theo Minh Thù vào bệnh viện.
"Tiên sinh, sao ngài xuống vậy?" Trợ lý Giáp và Tư Trầm đối mặt với nhau: "Bên tôi đã làm xong rồi, làm lỡ thời gian của tiên sinh thực sự là xin lỗi, lập lập tức dẫn ngài đến hội trường.”
"Đi cái gì mà đi, không đi nữa." Tư Trầm đẩy trợ lý Giáp ra.
Trợ lý Giáp: “???”
Hắn chỉ là tiện đường lấy báo cáo sức khỏe, chỉ mấy phút mà sao tiên sinh lại thế này rồi?
Có phải hắn không nên tiện đường lấy báo cáo không?
Minh Thù mới vừa vào thang máy, Tư Trầm tựa như một trận gió xông vào.
Minh Thù nheo mắt: “Tại sao anh lại ở đây?”
Tư Trầm tức giận, trên gương mặt trắng nõn tràn ngập vẻ khó chịu: "Ai tặng hoa cho em?"
Minh Thù liếc nhìn bó hoa trong tay, ngẩng đầu mỉm cười: "Anh đoán xem."
Tư Trầm: "..." Tôi đoán cái con khỉ!
"Keng..."
Cửa thang máy mở ra, người bên ngoài ngăn cản Tư Trầm ra tay với bó hoa kia.
Tư Trầm theo Minh Thù ra thang máy, vì nhiều người hắn hơi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Em tới bệnh viện làm cái gì? Em khó chịu chỗ nào sao?"
"Tôi rất khỏe."
Tư Trầm nhìn cô như vậy cũng biết cô khỏe.
Chỉ là không yên lòng hỏi một chút.
“Vừa rồi em ngồi xe của ai, tại sao hắn lại tặng hoa cho em?”
“Có liên quan tới anh sao?”
"Kỷ Hòa!" Giọng Tư Trầm hơi lớn, người xung quanh đều nhìn về phía hắn.
Tư Trầm kéo Minh Thù đi lối an toàn, trên dưới đều không có người, hắn đen mặt nói: "Em là vợ tôi, sao không liên quan đến tôi."
Minh Thù thấy hắn thật có chút giận dữ, lúc này mới nói: "Người khác tặng cho Hướng Vãn, nhờ tôi đem lên."
"Hướng Vãn là ai? Nam hay nữ vậy? Tại sao nhờ em mang lên, tại sao hắn không tặng, có phải hắn thích em hay không?"
“... Cả ngày anh cứ nghĩ cái gì vậy?”
Tư Trầm kéo Minh Thù vào trong lòng: "Tôi khó chịu, tôi thấy em nói chuyện với người khác, cười với người khác, tôi khó chịu, vợ... em chỉ thích một mình tôi thôi được không?"
Hắn muốn giấu người này đi.
Đời này chỉ cho một mình hắn nhìn thấy.
Nhưng hắn không dám.
Muốn chịu đòn.
Hắn chỉ có thể xin cô.
Minh Thù một lát sau cũng không lên tiếng, hồi lâu mới nói: “Được.”
"Rầm!"
Cửa bị người nào đó đá ra, đúng ngay lúc Minh Thù nói Tư Trầm nghe không rõ.
Có người từ bên ngoài bước vào, đối phương liếc mắt nhìn bọn hắn, oán trách chạy nhanh xuống lầu dưới: “Trong bệnh viện còn ôm hôn, có đạo đức hay không vậy?”
Minh Thù thoát ra khỏi ánh mắt của Trầm Tư, cũng ra khỏi người hắn đi về hành lang bệnh viện.
Bó hoa trong ngực cô đã biến dạng, khóe miệng Minh Thù giật một cái, tiểu yêu tinh thực sự toàn gây thêm phiền phức.
Tư Trầm mím môi nhìn Minh Thù, nhìn cô vào phòng bệnh, nói chuyện với Hướng Vãn vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy.
Tư Trầm phiền não muốn ném đồ đạc.
Hắn xoay người đi ra ngoài, phát tiết vào trong tường.
Y tá đi ngang qua đều đồng tình nhìn hắn.
Đẹp trai như vậy mà gặp phải chuyện gì... sụp đổ như vậy, thật là đáng thương.
Nhưng bệnh nhân ở đây đều xuất viện rất nhanh...
Tư Trầm rất nhanh thì bị y tá liếc trộm, khó có thể thấy cực phẩm như vậy, không xem thêm vài lần sao được.
Nếu không phải là sắc mặt Tư Trầm thực sự không tốt, cả người đều viết lão tử khó chịu, chớ chọc lão tử, thì có lẽ những người gan lớn đều sẽ tiến đến gần.
Cửa phòng bệnh bên cạnh bị mở ra, ngay lúc này có người đi ra, chàng trai đột nhiên bình tĩnh lại, quay đầu nhìn cô gái đang đi ra ngoài.
Cô gái kia nhìn người trong phòng bệnh mỉm cười, nụ cười rất mê người.
Cô đóng cửa phòng, dang tay khoác cánh tay chàng trai, ngẩng đầu lên khóe miệng mang ý cười ấm áp.
Khí chất hung tợn trên người chàng trai liền giảm đi.
Phản phất có ánh sáng xinh đẹp rọi vào hai người.