"Không được."
"Vì sao?" Thiếu niên tủi thân.
"Cậu quá ngốc."
"Tôi có thể trở nên rất lợi hại đấy." Giọng điệu của người thiếu niên kiên định.
“Cô chỉ tôi chơi có được hay không, sau này tôi cũng có thể bảo vệ cho cô!"
Nếu không phải thiết kế nhân vật là một kẻ yếu đuối, cậu đã có thể bước lên đỉnh cao, nhận chức đại thần rồi.
Bị thiết kế nhân vật làm trễ nãi con đường làm đại thần võng du.
Hắn cố ý ghé sát vào Minh Thù, cánh môi dường như muốn áp vào trên mặt cô, giây kế tiếp quả nhiên đặt vào trên mặt cô.
“Tôi trả thù lao cho cô."
Minh Thù liếc mắt, vẻ mặt có vài phần kỳ lạ: “Thù lao cái gì chứ?"
Người thiếu niên bỗng nhiên giống như bị giật điện thu lại tay đang ôm Minh Thù, hai tay nắm về phía sau ngồi lùi một chút, âm thanh nhỏ nhẹ: “Tôi... tôi rất thích cô, tôi muốn... tôi muốn ở bên cạnh cô."
"Đáng tiếc tôi không thích cậu." Bổn cô nương chỉ là muốn bị thù oán, hãy hận tôi chút đi.
Tỏ tình thất bại, trong lòng Thư Lâm rất bình tĩnh... người thiếu niên đáng yêu giống như lão tử tỏ tình với cô mà cô lại từ chối sao.
Làm tổn thương người thiếu niên đáng yêu như vậy, lương tâm sẽ không đau khổ sao?
"Cô nhìn lại xem, có thể sẽ thích thì sao." Thư Lâm ngẩng mặt lên, khóe mắt vẫn ửng đỏ, trong khóe mắt vẫn còn vương vấn nước mắt, như vậy thật khiến người ta có một cảm giác...
Minh Thù dời ánh mắt đi, mỉm cười chuyển miếng bít-tết trước mặt qua hắn, giọng nói lại không hề có chút khách khí: "Dù có nhìn mấy trăm lần, tôi cũng không thích cậu, từ bỏ đi."
"Ôi." Thư Lâm cúi đầu xuống, một lúc lâu sau cậu cầm lấy con dao cắt thịt bò trên bàn, thấp giọng nói:
"Tôi sẽ cố gắng, nỗ lực để khiến cô thích tôi."
Không thích lão tử, lão tử sẽ bóp chết cô!
Người không thích tôi còn sống làm cái gì chứ, đi chết được rồi.
[Cửu thiếu, bình tĩnh chút đi.]
Thư Lâm hít thở sâu một hơi, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, không so đo tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh, chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Minh Thù không lên tiếng.
Thư Lâm nhìn miếng bít-tết, quả thực khóc xong cảm thấy hơi đói, cậu cầm lấy dao chuẩn bị cắt, lại phát hiện miếng thịt đã được cắt sẵn, kích cỡ mỗi một miếng đều không khác nhau mấy.
Minh Thù ngồi bên trong xem điện thoại di động, không ngẩng đầu nói: "Trẻ con thì không nên dùng dao, rất nguy hiểm.”
Thư Lâm: "..."
Cô ấy nói vậy là châm chọc cậu ngay cả miếng bít-tết cũng không biết cắt hay sao?
-
Ăn xong miếng bít-tết, Minh Thù đi tính tiền, lúc trở lại thấy Thư Lâm đã vén áo lên, để lộ ra phần bụng.
Có thể thấy cậu ta vẫn có cơ thể của thiếu niên, trên người chưa có cơ múi nhưng cũng không có mỡ thừa.
Đây là đang xem thử ăn miếng thịt bò xong có tăng thịt lên hay không sao?
Thư Lâm phủ áo xuống, quay đầu thì thấy Minh Thù đang nhìn hắn, cậu luống cuống một chút, đứng lên hỏi: "Xong...xong chưa vậy?"
"Đi thôi."
Thư Lâm đuổi theo Minh Thù trở về tiểu khu, Thư Lâm còn hơi sợ, nhìn hai bên một chút, không thấy Tiêu Cảnh Hàn, cậu mới thở phào bình thường.
Minh Thù không hỏi cậu vì sao Tiêu Cảnh Hàn đánh cậu, cũng không hỏi cậu vì sao khóc, nếu như có thể được giờ cô chỉ muốn rắc ít muối lên trên vết thương khiến cậu tức chết.
"Tôi có thể lên trên cùng cô không?" Thư Lâm vẫn chưa nhấn số tầng ở trong thang máy, e dè hỏi Minh Thù.
Minh Thù cười một cái: "Cậu không sợ tôi giết cậu thì cậu cứ lên đi."
"..." Giết người là phạm pháp đó có biết không hả, thần kinh! Thư Lâm bình tĩnh nở nụ cười: "Sao cô lại giết tôi được, tôi tin rằng cô không phải loại người như vậy."
"Cậu hiểu tôi lắm sao?" Minh Thù nhìn thang máy nhảy số tầng.
"Cậu với tôi chỉ gặp có mấy lần, làm sao lại..."
Keng…
Minh Thù bước ra khỏi thang máy, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Biết tôi không phải loại người như vậy thì sao? Người mang tội giết người sẽ hiện chữ kẻ giết người trên mặt sao?"
Thư Lâm: "..."
Lời này hình như là đang hù dọa cậu nhưng không biết vì sao, cậu có một loại cảm giác khác, lời này có chứa hàm ý khác.
Nhưng mà hàm ý gì, cậu lại không nói rõ ràng được.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì Thư Lâm liền ra khỏi thang máy, theo Minh Thù vào nhà.
Trong phòng vẫn là mùi đó, mùi sữa thơm và kẹo, cậu đi tới sofa rồi ngồi xuống, thấy Minh Thù qua lại đi mấy căn phòng, cũng không biết đang tìm gì.
Thư Lâm hơi thất thần, khi cậu nghiêng người vì chỗ bên cạnh lún xuống thì cậu mới chợt hoàn hồn.
Đồ vật lạnh lẽo bị nhét vào trong tay hắn.
"Chết ở nhà của tôi, tôi cũng lười vứt xác."
Hả?
Suy nghĩ của người bình thường không phải là báo cảnh sát sao?
Thư Lâm nhìn thuốc và bông tăm trong tay, tâm tình đột nhiên phấp phới nhưng trên mặt còn vẫn giữ dáng vẻ ngây ngốc, cầm thuốc không cử động gì.
"Tôi sợ đau.” Thư Lâm đột nhiên lên tiếng.
"Vừa rồi đi bộ sao không thấy cậu đau?" Bổn cô nương sẽ xem cậu diễn.
"Tôi... không muốn cô lo lắng." Giọng nói Thư Lâm càng ngày càng nhỏ.
"Vì sao tôi phải lo lắng cho cậu, cậu bớt diễn đi." Cậu coi cậu là đồ ăn vặt, đập dập ra sẽ khiến bổn cô nương tôi sẽ đau lòng sao?
Đừng có mơ.
"Ồ." Thư Lâm rất thất vọng, cậu bóp túi bông tăm đến vang thành tiếng.
Minh Thù: "..." Có câu không biết có nên nói hay không.
Cô giật lấy chai thuốc trong tay Thư Lâm về, một tay đẩy cậu ngồi vào ghế sô-pha, trực tiếp vén áo cậu lên.
Thư Lâm bất ngờ không kịp đề phòng chuyện bị đẩy ngã, cả người mềm nhũn ra trên ghế sô-pha, đầu óc hơi mông lung.
Ngón tay mang theo sự ấm áp xoa lên da của Thư Lâm, thân thể cậu run rẩy.
Vừa rồi ở nhà hàng chỉ là nhìn thấy một chút, giờ đây khi vén lên Minh Thù mới thấy chỗ sưng rất nghiêm trọng, cô nhíu mày, Tiêu Cảnh Hàn... phải bị đánh một trận.
"Ui..." Thư Lâm rên nhẹ một tiếng, hai tay dùng sức nắm chặt chiếc sô pha bên dưới.
"Đừng khiến cho tôi trở nên giống như cường nữ vậy chứ." Minh Thù lấy bông tăm ra, ngón tay đẩy áo cậu lên.
"Nếu như cô muốn, tôi... tôi cũng sẽ không phản kháng." Sắc mặt Thư Lâm trở nên ửng hồng nhưng ngay giây sau đó lại trở nên trắng bệch.
"A..."
Minh Thù mỉm cười: "Lỡ tay."
Cô buông lỏng tay cầm tăm bông đang đè xuống chỗ sưng của hắn, Thư Lâm tức đến mức nổi trận lôi đình, rõ ràng là cô đang cố ý.
Lúc thuốc được bôi vào miệng vết thương, Thư Lâm kêu đau lên một tiếng, dường như cô thực sự đang làm chuyện gì không thể miêu tả đối với cậu vậy.
"Cậu la hét ồn ào nữa thì tự bôi thuốc cho mình đi." Minh Thù thực sự nghe không nổi nữa nên uy hiếp Thư Lâm.
Thư Lâm liền không kêu gào nữa, cậu cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Minh Thù dừng một chút: "Thôi cậu cứ kêu lên đi."
Bôi xong thuốc, ngón tay Minh Thù sờ tới sờ lui chỗ gần vết thương của hắn.
"... Cô." Thư Lâm thở gấp một hơi, cảm giác cơ thể hơi kỳ lạ, cậu rất sợ một nơi nào đó không thể khống chế được.
"Cô... sờ tôi làm cái gì vậy?"
"Xem cậu có bị gãy xương không." Tiêu Cảnh Hàn tung một nắm đấm kia hẳn là đã dùng hết sức, tổn thương đến xương cốt thì phiền phức.
Phải đi đánh Tiêu Cảnh Hàn một trận!
"Không... không có, cô đừng sờ soạng nữa." Hơi thở Thư Lâm càng gấp gáp hơn rất nhiều.
Ánh mắt Minh Thù dời xuống, đột nhiên cười lên: "Lần đầu tiên à?"
"Không, không phải." Thư Lâm cúi nhìn cằm, dùng gối ôm che chỗ đó của mình đi.
Minh Thù kéo áo cậu lại chỉnh tề xong, mỉm cười nói: "Vậy là lần thứ mấy?"
"Cô..." Có biết xấu hổ hay không vậy.
Thư Lâm quay đầu đi, chịu đựng cảm giác kỳ lạ đó của cơ thể.
"Nhà vệ sinh ở bên đó, đừng làm dơ." Minh Thù tốt bụng chỉ vị trí phòng vệ sinh.
Thư Lâm hừ lạnh, ai muốn đi vệ sinh chứ.
MMP bị cô sờ một chút thôi mà sao lại bắt đầu phản ứng rồi.
"Nhu cầu sinh lý là phản ứng tự nhiên của nhân loại, cậu sợ cái gì chứ."
"Cô im đi!" Thư Lâm muốn cầm gối đập cô nhưng ngẫm lại không đúng, lại vội vàng thu gối trở về, thở phì phò trừng mắt với cô.
Đây là kiểu thiết kế nhân vật gàn dở gì chứ!
Còn biết đùa hơn cả tổng tài bá đạo!