Có nghĩa là những giai điệu bay bổng tuyệt vời đem đến sự ngạc nhiên cho cả bầu trời.
Nếu như không phải tên cầm micro có giá trị nhan sắc thì chắc hẳn bây giờ đã có người bắt đầu mắng chửi.
Mọi người luôn phá lệ khoan dung đối với những thứ gì xinh đẹp.
Nhưng khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, ai nấy đều bị chấn động bởi giọng hát có năng lực xuyên thấu của chàng trai kia.
Minh Thù hưng phấn đứng dậy, mơ hồ nghe được hai câu hát.
[Ở trong thế giới đầy rẫy hoang mang do dự của mình, anh không thể nào thoát ra được.
Thế giới của em lại càng xa vời không thể nào chạm tới.]
Minh Thù không không thể cảm nhận được nam sinh đứng ở trên khán đài kia có bao nhiêu nhiệt tình đối với âm nhạc, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại toát lên một niềm thương yêu cháy bỏng lay động đến tất cả mọi người.
Bà nó!
Chiêu trò cả đó.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, mọi người vẫn còn bị ảnh hưởng bởi dư vị của lời hát, nên la hét đòi ban nhạc hát thêm một ca khúc nữa.
Nam sinh muốn đi xuống nhưng do khán giả ở phía dưới đang ngưỡng mộ cuồng nhiệt như vậy, nên bị lôi lại ép phải tiếp tục.
“Cậu ta tên là gì?” Minh Thù hỏi quản lý Thái đang ngồi ở bên cạnh.
Hai mắt quản lý Thái sáng lấp lánh nhìn lên khán đài: “Úc Kinh. Nếu như bọn họ đi ra ngoài không biết sẽ còn nổi tiếng đến cỡ nào nữa, nhìn vẻ đẹp trai và giọng hát kia mà xem…”
“Khăn tắm (1)?” Cái tên sao nghe kỳ lạ thế?
“Úc trong Phức Úc, Kinh trong Kinh Thiên (2).”
“Úc…” Minh Thù sờ đĩa hoa quả bên cạnh ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Quản lý Thái nhanh tay đoạt lại: “Chị Khởi, cái này là đồ ăn lót dạ của người khác.”
Minh Thù: “…”
Trẫm không phải chủ quán sao?
Tại sao trẫm không được phép ăn hoa quả?
Quản lý Thái nhanh chóng bảo phục vụ mang đĩa hoa quả ra cho khách, không biết bà chủ gần đây bị làm sao nữa, bán thì ít mà cô ăn thì nhiều.
Bọn họ mới vừa bày đĩa ra, còn chưa kịp mang đi thì đã hết sạch!
Bây giờ chả có ai dám bày biện mấy cái đĩa trước mặt Minh Thù nữa.
Thấy họ đề phòng cô như đề phòng cướp, Minh Thù lặng lẽ rời khỏi quầy bar.
Thời điểm cô đi tới sát mép sân khấu cũng là lúc dàn nhạc Kinh Thiên đi xuống dưới, Úc Kinh chợt nhảy xuống đứng ngay trước mặt cô, trên mặt hắn không còn đeo mặt nạ nữa.
Bộ dạng của hắn vô cùng kỳ lạ như là nhìn thấy vi-rút, nhanh chóng chạy trốn xa hẳn một mét về phía bên cạnh.
Minh Thù: “...” Tránh cô làm cái gì vậy?
Một tên ở trên khán đài cũng kinh ngạc nhảy xuống: “Ồ, là cô à. Cô cũng tới chỗ này vui chơi sao? Vừa rồi chúng tôi biểu diễn trông cực kỳ ngầu đúng không? À đúng rồi, đây là giọng ca chính của chúng tôi, trông đẹp trai chứ…”
Nhị Đồng và mấy thanh niên khác cũng lần lượt đi xuống.
Tổng cộng có năm người.
“Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Về sau cô nhớ thường xuyên ghé qua chỗ này nhé, chúng tôi sẽ còn ở đây một thời gian đó…”
“Đồ đần.” Úc Kinh ở phía bên cạnh mắng: “Cô ta là người của quán bar, đầu óc của các người đều bị nướng chín rồi à?”
“À…”
Mọi người đều có chút mơ hồ, cô gái xinh đẹp thế này lại là người của quán bar sao?
Úc Kinh không để ý tới đám người đang la lớn, hắn khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng rồi xách đàn ghi-ta của mình rời đi.
“Cậu ta…” Minh Thù chỉ vào đầu: “Có bị làm sao không vậy?”
Bành Phái lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Đại ca của bọn họ bất ổn chỗ nào vậy?
Cô gái này có phải đã hiểu lầm chuyện gì không?
Minh Thù từ chối cho ý kiến, cô xoay người trở lại quầy bar thì nhìn thấy quản lý Thái đang lôi kéo Úc Kinh nói chuyện.
“Ngày hôm nay coi như tôi mời các cậu uống.” Vừa lúc đám Bành Phái đi tới nghe được câu nói đó của quản lý Thái.
“Cám ơn quản lý Thái.”
“Oa.”
Đám thanh niên rất nhanh đã tụm lại náo nhiệt cả một vùng.
“Chị Khởi, chị đừng cản trở em làm việc nữa được không?” Người pha rượu bất đắc dĩ lắm mới phải thốt lên câu này, gần đây chị Khởi rảnh rỗi quá rồi!
“Cậu làm việc ở chỗ rộng rãi như thế này vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao?”
Người pha rượi ấm ức đáp lại: “Chị cứ ở đây quấy rầy làm cho tay chân của em run lẩy bẩy hết.”
Minh Thù bắt đầu diễn thuyết: “Là đàn ông thì phải chịu được sóng gió, gánh vác được áp lực…”
Người pha rượu: “…”
Sau khi diễn thuyết xong, cô thuận tay lấy mất một đĩa hoa quả.
Người pha rượu: “…”
Minh Thù mang sang bên kia, cô rót một chén rượu rồi đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt chàng trai.
Úc Kinh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống: “Âm hồn không tan.”
“Tôi nghe được đấy.”
Úc Kinh không thèm để bụng, hùng hồn nói: “Nghe được thì đã làm sao.”
Không biết nam thần lạnh lùng đã chạy đi chỗ nào rồi, để lại một tên đáng ghét ở trước mặt cô như thế này đây.
Cô muốn gọi người đập nát cái bộ dạng này của hắn.
Để Úc Kinh không tiếp tục tự tìm đường chết, bọn người Bành Phái liền đi tới giải cứu thành công đại ca của bọn họ.
-
Video về ban nhạc Kinh Thiên nhanh chóng đã được lan truyền khắp các trang mạng, như muốn quét sạch tất cả tin tức của các trang mạng.
Nhờ tài năng và vẻ đẹp trai của Úc Kinh, việc kinh doanh quán bar chớp mắt đã vực dậy, so với trước kia còn tốt hơn nhiều.
Ban nhạc Kinh Thiên không phải ngày nào cũng đến quán bar, dù sao thì trừ bọn họ ra quán bar vẫn còn nhiều tiết mục khác.
Thế nhưng mỗi lần họ đến thì tiết mục của họ sẽ trở thành nổi bật nhất.
Minh Thù phát hiện ra Úc Kinh thực sự có vấn đề, lúc đứng trước mặt mọi người thì hắn bày ra bộ dạng nam thần lạnh lùng tài hoa, nhưng khi ở bên cạnh đám anh em của mình, thì hắn hết dùng vũ lực công kích rồi dùng tới những lời nói châm chọc.
Mỗi lần nhìn thấy cô, sắc mặt của hắn vẫn không được tốt cho lắm.
Đương nhiên bọn họ cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, ngày nào hắn cũng chỉ biểu diễn xong rồi lập tức rời khỏi đây luôn, người hâm mộ có cuồng nhiệt đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giữ được chân hắn.
Hắn quả nhiên là dựa vào bản lĩnh độc thân của mình.
Không thể không phục cho được.
“Chị Khởi, có người tìm chị.”
“Ai vậy?”
“Không biết, nhưng anh ta trông rất đẹp trai.” Một cô gái tiến tới chỗ Minh Thù rồi nháy mắt một cái: “Không chừng là tên đang theo đuổi chị đấy.”
“Hắn ta đang ở đâu?”
“Phòng kín số 8.”
Minh Thù cầm một gói bỏng ngô đi đến, trông bộ dạng kia cô không cần nhìn mặt cũng biết đó là ai.
Úc Đình.
Cách âm của phòng kín tương đối tốt, cửa phòng vừa đóng lại cả thế giới dường như chìm vào yên lặng.
Úc Kinh đứng bất động ngẩng đầu quan sát phòng kín.
“Đại ca, sắp đến lượt chúng ta rồi, anh còn ngẩn người nhìn cái gì vậy?” Bành Phái đứng trước mặt hắn tỏ ý thúc giục.
Úc Kinh thu tầm mắt lại theo Bành Phái đi về phía sân khấu.
Bành Phái phấn khởi nói: “Chị Khởi tốt thật đấy, còn chuẩn bị cả trang phục cho chúng ta nữa.”
Tiếng ghi-ta trên tay Úc Kinh bỗng ngừng lại: “Cậu có vẻ rất thân với cô ta?”
“Cũng tàm tạm, anh biểu diễn xong thì đi mất dạng nên không biết chị Khởi đa phần vẫn ở chỗ này. Đại ca à, chị Khởi cũng không tồi đâu, anh có thể suy nghĩ một chút đấy.”
“Cô ta tốt hay không thì liên quan gì đến tôi.”
Bành Phái nhiều chuyện còn nói thêm một câu: “Anh không thích chị Khởi ư?”
Úc Kinh sốt ruột trả lời: “Tại sao tôi phải thích cô ta? Mấy người muốn hát nữa không? Không hát nữa thì tôi đi đây.”
“Ấy đừng! Hát chứ hát chứ! Xông lên nào các anh em!”
Trước khi rời đi Úc Kinh tranh thủ nhìn về phía phòng kín.
Cũng chỉ là một cô gái thôi mà, có gì tốt chứ.
Không thèm để ý.
Lão tử còn lâu mới để ý.
A...
Thật phiền quá đi!
Úc Kinh hít một hơi thật sâu, nhảy lên sân khấu trong tiếng reo hò của mọi người
-
Phòng kín số 8.
Mình Thù ôm bỏng ngồi xuống: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Úc Đình ngồi một mình trong phòng kín, trên người chỉ mặc bộ quần áo thể thao, một tay chống cằm còn một tay đang gõ nhẹ trên đùi.
Hắn ngước mắt nhìn Minh Thù, gương mặt của cô giống Kiều Vận như đúc nên khiến hắn có chút ngẩn ngơ.
Rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại được tinh thần: “Tôi nghe nói có kẻ đến đây gây sự à?”
Minh Thù nhai bỏng ngô rôm rốp, mùi hương ngọt ngào của gói bỏng ngô tràn ngập trong không khí.
Nghe thấy vậy, Minh Thù mỉm cười: “Đúng vậy, là do cục cưng Nhan Tuyết của anh gây ra, anh định giúp tôi đánh cô ta sao?”
Chuyện này xảy ra đã lâu lắm rồi thế mà bây giờ hắn mới tới hỏi thăm.
“Nhan Tuyết?” Úc Đình nhíu mày: “Cô nhận sai người rồi chăng?”
Minh Thù tỏ ý không sao cả: “Nếu anh cảm thấy tôi nhận sai người thì cứ cho là vậy đi, anh vui vẻ là được.”
***
(1) Khăn tắm ( 浴巾) đồng âm với Úc Kinh ( 郁惊).
(2) Phức úc: Nghĩa là hương thơm ngào ngạt, còn “Kinh thiên” nghĩa là kinh động đến trời xanh.