Đinh Thu Dịch cầm kèn đồng rống với người đứng trên đất.
Không sai, lần này là Đinh Thu Dịch dẫn đội.
"Vâng."
"Được, hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi, không muốn rút lui thì lên xe phía sau, lập tức xuất phát."
Đa số đội ngũ sau khi nghe xong, trực tiếp ra xe vận tải phía sau, chỉ có số ít người đang do dự.
Xác định những người còn lại không lên xe, Đinh Thu Dịch cho mọi người xuất phát.
Một chiếc lại một chiếc đi ra căn cứ, người sống sót bên ngoài càng nhiều, chi chít người và người.
Đội ngũ Ninh Nhạc ở trên xe tải thứ hai đếm ngược, Bạch Tuyết Vy ngồi sát chàng trai cao lớn.
"Hạ Diễm, anh nói trên chiếc xe việt dã màu xám tro là ai ngồi?"
Bạch Tuyết Vy có hơi ngạc nhiên hỏi: "Em thấy vừa nãy ngừng lại một lúc, thì có người bảo vệ cho chiếc xe đó."
Hạ Diễm lắc đầu: "Không biết."
"Còn có thể là ai, không phải là cấp cao trong căn cứ này sao? Nghe nói zombie lần này có thể là cấp ba, những người đó đi xem cũng không có gì kỳ lạ mà?"
Trần Duy như đoán ra mọi chuyện, bộ dạng kiêu ngạo.
"Chúng ta đi giết zombie, còn phải hao phí nhiều sức lực như vậy để bảo vệ bọn họ, những người này cũng không biết là có phải tới thêm phiền toái không."
Một dị năng đi cùng xe bất mãn lên tiếng.
"Ngồi bên trong là Diệp Miểu."
Ninh Nhạc thản nhiên nói: "Con gái căn cứ trưởng."
Ninh Nhạc vừa nói ra, người trên xe cười lạnh: "Những thiên kim tiểu thư này chỉ lo chơi đùa, thực sự không thấy cuộc sống khó khăn."
"Ai bảo người ta có người cha tốt."
Trên xe nói dăm ba câu liền châm chọc, một câu nói của Ninh Nhạc khiến cho Minh Thù còn chưa xuất hiện, đã bị những người này bài xích.
...
Đội ngũ đi ban ngày gặp zombie vài lần, nhưng số lượng cũng không nhiều, không thương vong đến thành phố bên cạnh.
Đinh Thu Dịch để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai mới đi vào.
Ninh Nhạc ăn vật tư được phân phát, nhìn chằm chằm xe việt dã màu xám tro, trong mắt u ám chỉ cô ta mới hiểu.
Lần này phải để Minh Thù chết ở đây.
Đêm nay rất yên tĩnh, cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sáng sớm hôm sau vào thành, Đinh Thu Dịch phân tổ, như vậy mới dễ chỉ huy.
Tổng cộng có hai tổ lớn, một tổ do Đinh Thu Dịch dẫn, một tổ do Minh Thù và Hứa Sóc dẫn, trùng hợp chính là Ninh Nhạc ở trong tổ Minh Thù.
Sau khi vào thành hai tổ tách ra, tự tìm kiếm trong thành, tìm con zombie kia đồng thời thu thập một ít vật tư.
"Đằng trước không đi được, đổi đường khác."
Lúc đi tới đầu đường, phía trước có nhà bị sập, cả con đường cái đều bị phá hỏng.
Trinh sát nói điều này cho Minh Thù, để cho cô quyết định.
Những người khác trên xe cũng xuống, xúm lại phía Minh Thù.
Bọn họ đi lâu như vậy, còn chưa gặp qua người trong xe.
Xe chậm rãi mở ra, thiếu nữ từ trên xe bước xuống, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, mơ hồ có thể thấy bên trong còn có người.
Đúng thật là một thiên kim tiểu thư.
Da thịt non mịn, ăn mặc sạch sẽ, đâu giống như người trong mạt thế.
Minh Thù ngậm một miếng bánh bao, cô nhận lấy bản đồ, đầu ngón tay xẹt qua mặt bản đồ, chọn một con đường:
"Đi bên này."
"Được."
"Khoan đã. Cô không biết thì đừng chỉ bạy bạ."
Một chàng trai bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Một lát nữa đưa chúng ta vào miệng zombie, cô chịu trách nhiệm không?"
"Chúng tôi không muốn chết chung với cô."
"Đúng."
"Một tiểu thư cái gì cũng không biết, cũng dám chỉ đường lung tung, thực sự là không xem chúng tôi vào mắt phải không?"
Minh Thù tựa vào xe, xoay người nhìn mọi người đang nhìn mình, đem bản đồ trinh sát chuẩn bị thu lại ném qua:
"Cậu xem đi."
Người nọ sửng sốt một chút, không nghĩ tới Minh Thù không chút tức giận, còn để mình xem.
Xem thì mình xem.
Chàng trai cúi đầu nhìn bản đồ, thế nhưng nhìn nửa ngày, hắn cũng không biết con đường kia như thế nào. Ánh mắt liếc Ninh Nhạc, hắn và Ninh Nhạc chung một xe, nghĩ Ninh Nhạc bình tĩnh hiểu biết, tựa như biết rất nhiều.
Vì vậy không hề nghĩ ngợi, hắn đưa bản đồ cho Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, cô xem đi."
Bạch Tuyết Vy nhỏ giọng phản bác: "Cái này không được đâu, trước đó chúng ta đã đồng ý phải nghe chỉ huy."
Chàng trai hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì không được, cô ta là một thiên kim tiểu thư biết cái gì, chỉ đường lộn xộn sẽ hại chúng ta."
Hiển nhiên, đại đa số mọi người tán thành lời nói này.
Bọn họ cũng không tín nhiệm Minh Thù.
Nghĩ cô đến chỉ để vui chơi, hoàn toàn không để ý đến tính mạng bọn họ.
Bạch Tuyết Vy lúng túng: "Thế nhưng..."
"Không có việc gì, để bọn họ chọn." Minh Thù cười nói.
Minh Thù cũng không để ý, Bạch Tuyết Vy cũng không tiện nói.
Ninh Nhạc không biết Minh Thù muốn làm cái gì, đối mặt nhiều người như vậy, cô ta chần chờ, vẫn là cúi đầu chọn đường.
Ninh Nhạc nhanh chóng chọn một con đường, trái ngược Minh Thù.
"Đi đường này." Chàng trai chỉ vào bản đồ.
"Đi."
Minh Thù sảng khoái đồng ý, trả bản đồ lại cho trinh sát, cười tủm tỉm nói:
"Các người đi đi, chúc may mắn."
Này?
Này này?
Cô không đi?
Minh Thù mở cửa lên xe, tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, nhưng làm mọi người giật mình.
Xe mở đường phía trước đi theo hướng Minh Thù chỉ, xe phía sau thong thả chạy theo, vứt bọn họ ở nơi này.
Đừng nói vật tư, ngay cả xe cũng không có để lại.
Lúc này, mọi người mới phát hiện có cái gì không đúng.
Không có xe và vật tư, tất cả đều không được.
Chàng trai nhanh chóng ngăn cản xe Minh Thù, rống giận với người bên trong:
"Cô có ý gì? Trêu đùa chúng tôi à?"
Minh Thù hạ cửa sổ, khẽ cười: "Các điều chú ý khi rời căn cứ, các ngươi không nghe rõ sao? Nghe theo chỉ huy, hiện tại đội ngũ này là do tôi chỉ huy."
"Cô có tư cách gì chỉ huy?"
Chàng trai không phục cắt ngang: "Chỉ là một thiên kim tiểu thư, cô giết qua zombie sao?"
Minh Thù nói tiếp: "Hiện tại đội ngũ này là do tôi chỉ huy, tùy các người thích nghe hay không nghe, không nghe có thể đi, không ai cản."
Chàng trai tiếp tục rống to hơn: "Dù sao cô cũng phải để xe và vật tư lại cho chúng tôi!"
Minh Thù nâng cằm cười: "Các người nhận nhiệm vụ cam đoan nghe theo chỉ huy, xe và vật tư mới có thể để các người sử dụng, hiện tại các người muốn tách khỏi đội ngũ đường ai nấy đi, tại sao phải đưa vật tư cho các người? Nghĩ tôi làm từ thiện à? Cậu thật sự ngây thơ thế sao, vẫn nên quay về nhà trẻ zombie của cậu đi."
Chàng trai bị nghẹn nói không nên lời.
Mọi người: "..."
Dường như thiên kim đại tiểu thư này không vô dụng như vậy.
Thực ra bọn họ không biết Minh Thù, chỉ là trên đường đi nghe một số người bàn tán, ấn tượng đầu tiên với cô rất kém.
Có người thông minh, lập tức xoay người lên xe. Xe và vật tư đều là của căn cứ, nếu như bây giờ bọn họ rời đi, cái gì cũng không có.
Chàng trai không nghĩ tới cuối cùng mình lại bị chèn ép như vậy, xấu hổ vô cùng.
Ninh Nhạc càng phiền muộn, chính mình làm như vô tình khiến những người này có ấn tượng không tốt với cô, không nghĩ tới chỉ trong một hiệp, những người này lại không dám xem thường Minh Thù.
Thông thường, thiên kim tiểu thư gặp phải chuyện này, chỉ biết tức giận kêu to, để người bên cạnh giúp đỡ xử lý.
Nhưng cô ta chỉ từ tốn nói vài câu, liền làm thay đổi suy nghĩ của những người này, khiến mọi người cảm thấy cô cũng không dễ bị bắt nạt như vậy.
Quả nhiên không dễ đối phó.