Minh Thù hôn đến rất cẩn thận, không có hành vi quá mức, ngay cả đầu lưỡi cũng không có duỗi.
Liên Tuế mở to mắt, trong mắt là khuôn mặt phóng đại của cô.
Minh Thù mổ nhẹ cánh môi hắn đến mấy lần, ôm hắn, đem đầu vùi vào bên trong cổ hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn.
"Ngươi rất ngọt a."
Là thật sự ngọt.
Liên Tuế cương lấy thân thể: "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi là muốn ăn ta sao?"
Vừa rồi cô gặm lại cắn mình, khẳng định là muốn ăn hắn.
Thật là đáng sợ!
Minh Thù vén mái tóc dài màu vàng óng của hắn lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, Minh Thù khẽ cắn chặt hắn.
Liên Tuế kêu to lên: "Ta không thể ăn, ngươi là tên hỗn đản, ngươi thả ta ra, ta không muốn bị ngươi ăn hết!"
Minh Thù thổi phù một tiếng: "Ta là muốn ăn ngươi, nhưng không phải hiện tại, ngoan, đừng làm rộn, không thì ta liền ăn ngươi."
Có thể là câu nói sau cùng của Minh Thù làm hắn sợ hãi.
"Ta... Ta ngoan một chút ngươi sẽ không ăn ta sao?"
"Hừm, ngươi ngoan một chút, ta sẽ không ăn ngươi." Hiện tại không ăn.
Liên Tuế lập tức an tĩnh lại, hắn cảm giác cánh môi Minh Thù dán lên cổ mình, nhiệt độ nóng bỏng thông qua làn da truyền đến toàn thân.
Tại sao cô còn không buông mình ra?
Cô vẫn muốn ăn mình sao?
Minh Thù chịu đựng xúc động muốn cắn hắn một cái, ôm hắn một hồi lâu mới buông ra.
Cô đứng lên trước, sau đó kéo hắn lên.
Thiếu niên lúc này cũng không cao hơn cô, vừa vặn dựa vào trong ngực cô.
Hi vọng hắn đừng cao lớn nữa!
Nếu Liên Tuế biết Minh Thù có ý nghĩ này đoán chừng sẽ nhảy dựng lên.
Khuôn mặt Liên Tuế ửng đỏ, đáy lòng của hắn tức giận nhưng cơ thể lại tự động ôm lấy cô, theo thói quen ỷ lại cô.
Liên Tuế tự chửi mình một trận trong lòng.
Thế nhưng không khống chế nổi ý nghĩ muốn thân cận nàng.
Liên Tuế tâm tình phiền muộn, hắn có phải là hỏng rồi, cô xấu xa như vậy, tại sao mình còn muốn thân cận cô?
"Vừa rồi thích không?"
Liên Tuế muốn mắng cô nhưng đầu lưỡi vấp một cái: "Cái...cái gì?"
"Thích ta hôn ngươi không?"
Thích.
Liên Tuế không dám nói, hắn đem đầu vùi vào trong ngực Minh Thù, ê a một tiếng.
-
Minh Thù mang Liên Tuế đi lên, đúng lúc tinh linh trưởng lão mang theo nhóm tiểu tinh linh cùng nhau đuổi tới.
"Điện hạ."
Các tinh linh cùng nhau hành lễ.
Liên Tuế đứng bên cạnh Minh Thù, không quá muốn để ý đến bọn họ. Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến các tinh linh đối xử nhiệt tình với hắn.
"Điện hạ, rốt cuộc vì sao ngài muốn rời khỏi rừng Tinh Linh, ngài có biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không?" Tinh linh trưởng lão lời nói thấm thía.
"Nếu ngài có chuyện bất trắc, tộc tinh linh phải làm sao bây giờ?"
"Điện hạ ngài Balabala..."
Tinh Linh trưởng lão nói một hơi không dừng.
Liên Tuế kìm nén bực bội, từ lúc mới bắt đầu không muốn phản ứng đến bây giờ sắp bộc phát.
Rốt cục, thời điểm tinh linh trưởng lão còn dự định nói tiếp, Liên Tuế liền xù lông: "Ngươi có thể ngậm miệng hay không, phiền chết. Cả ngày đều là tộc tinh linh tộc tinh linh, cái danh điện hạ này người nào thích thì làm, ta không làm được không."
Tinh linh trưởng lão: "Thế nhưng ngài chính là cây sinh mệnh chỉ định..."
Sao có thể nói không làm liền không làm?
"Ta không được!" Liên Tuế thở phì phò trừng mắt: "Nó chỉ định ta chính là ta sao, các ngươi hỏi qua ta ý kiến chưa?"
Hắn chịu đựng cả ngày bị người ta vây quanh là đủ lắm rồi, còn muốn học tập đủ thứ.
Hắn không muốn trải qua cuộc sống như vậy!
"Điện hạ sao ngài có thể tùy hứng..."
Liên Tuế đột nhiên biến trở về bộ dáng tiểu tinh linh, chạy nhanh như một làn khói.
Minh Thù: "..."
Tinh linh trưởng lão: "..."
Tinh linh trưởng lão nhìn về phía Minh Thù: "Quân Thường các hạ, ngài xem có thể hay không..."
Minh Thù lui về sau: "Ta nghĩ ta còn có chút việc phải xử lý, đi trước một bước."
Cô nhảy xuống đóa hoa to lớn, biến mất trong bụi hoa.
Tinh linh trưởng lão rống một tiếng: "Mau đuổi theo điện hạ!"
-
Minh Thù rất nhanh liền đuổi kịp Liên Tuế.
Liên Tuế rơi trên bả vai cô, bực mình ngồi đó, cánh bị hắn thu vào, nam nhân mini nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Minh Thù lấy hắn xuống nâng trong tay, đầu ngón tay chọc chọc thân thể hắn.
Liên Tuế liền ngã xuống.
"Ngươi làm gì!" Hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, trừng Minh Thù: "Tâm tình của ta không tốt ngươi còn khi dễ ta, ngươi làm sao... Lại xấu như vậy!"
"... Khụ khụ, không khống chế được lực lượng." Cô chỉ tùy tiện đâm một cái, ai biết hắn liền đổ xuống.
Dễ dàng đẩy ngã như vậy...
Dừng lại dừng lại.
Tiểu yêu tinh rất ngọt, nhưng còn vị thành niên a.
Có lẽ là Minh Thù giải thích cho hắn, tiểu tinh linh rất nhanh liền không tức giận.
Hắn cúi đầu, rầu rĩ không vui nói: "Ngươi đưa ta ra ngoài đi."
"Rời khỏi nơi này, ngươi sẽ biến thành trái cây." Minh Thù nói.
"Đúng a." Liên Tuế bẻ ngón tay: "Thế nhưng bọn hắn thật phiền, ong ong ong nói không ngừng."
"Ngươi còn bao lâu nữa sẽ trưởng thành?"
Dựa theo thuyết pháp của tinh linh trưởng lão, chỉ có sau khi thành niên hắn mới có thể tùy thời rời khỏi rừng Tinh Linh.
"Hai năm."
"Chờ ngươi trưởng thành ta liền mang ngươi rời khỏi nơi này, thế nào?"
"Thật sự?" Con ngươi Liên Tuế sáng lấp lánh.
"Giả."
Liên Tuế lập tức phồng quai hàm lên: "Ngươi không thể gạt ta, nếu ngươi dối gạt ta, ta liền không để ý tới ngươi nữa."
"Vậy ngươi biến về lại đi."
"Vì sao?"
"Bộ dáng kia của ngươi khá là đẹp đẽ."
Liên Tuế suy nghĩ một chút, một lần nữa biến về bộ dáng thiếu niên, vẫn không quên khoe khoang với Minh Thù: "Ta là tinh linh đẹp mắt nhất tộc tinh linh."
Minh Thù vò đầu hắn, cực kỳ qua loa khen hắn: "Vâng vâng vâng, ngươi đẹp mắt nhất."
"Ngươi chớ có sờ ta đầu." Liên Tuế đẩy tay cô ra: "Trưởng lão nói, ai cũng không thể sờ loạn ta, trước kia ngươi... Ta không so đo với ngươi, không cho ngươi sờ nữa ta."
"Ngươi xác định?"
Liên Tuế không xác định, hắn chần chờ một lát: "Vậy... Vậy... Ngươi mỗi ngày chỉ có thể sờ một lần."
"Ồ." Không sờ thì không sờ, trẫm có thể hôn a, đồ đần.
Minh Thù rất nhanh liền bị tinh linh trưởng lão đuổi kịp.
Minh Thù dỗ dành Liên Tuế để hắn nhân nhịn hai năm nữa, chờ sau hai năm khi hắn trưởng thành liền dẫn hắn rời đi.
Liên Tuế bất đắc dĩ đi theo tinh linh trưởng lão trở về hoa điện.
Toà cung điện này là dùng hoa tươi rèn đúc, là chỗ ở của Liên Tuế.
Bởi vì Minh Thù là khế ước giả của Liên Tuế nên phòng của Minh Thù cũng được an bài trong cung điện.
Liên Tuế không biết làm sao từ chỗ tinh linh trưởng lão biết được chuyện hắn cùng Minh Thù có khế ước.
Thở phì phò chạy đến phòng tìm cô tính sổ.
"Ngươi cùng ta ký kết khế ước lúc nào!" Hắn liền nói làm sao lại kỳ quái như vậy, hắn không khống chế nổi muốn thân cận cô!
"Thời điểm ở cung điện đi."
"Ngươi..." Liên Tuế cắn răng: "Ngươi cũng không có hỏi qua ta."
Minh Thù cười ôm lấy hắn, Liên Tuế rất có cốt khí tránh ra: "Ta nói chuyện cùng ngươi, không cho ngươi động tay động chân với ta! Ngươi nói cho ta biết!"
Minh Thù buông tay: "Cái khế ước này được ngươi đồng ý trước mới có thể hoàn thành, cho nên là ngươi tiếp nhận ta trước, cũng không phải là ta ép buộc ngươi."
Liên Tuế sắc mặt tái nhợt.
Minh Thù hỏi hắn: "Ngươi rất chán ghét cái khế ước này sao? Nếu ngươi ghét, ta sẽ nghĩ biện pháp..."
"Không có!"
Liên Tuế vội vã rống một tiếng, quay người chạy ra ngoài.
"... Để ngươi không ghét." Minh Thù nói hết lời:" "Không có ngươi chạy cái gì, tư duy của chủng tộc ngươi trẫm đoán không được a."