Lúc đó là buổi tối, Mục Hi cũng không nhớ rõ là mấy giờ, chỉ nhớ là trời rất khuya hầu như trên cầu không còn xe chạy.
Cô đứng ở trên cầu chuẩn bị tự sát.
Lúc đó cô thật sự không muốn sống nữa.
Cha mẹ thờ ơ lạnh nhạt, người thân mắng chửi, bạn học khinh miệt.
Cô cảm thấy thế giới này đều là tăm tối.
"Haiz, cô gái nhảy xuống như vậy rất khó chịu."
Chính vào lúc đó cô nghe thấy một giọng nói.
Cô quay đầu liền nhìn thấy nữ sinh kia.
Nữ sinh đang ngồi trên một chiếc xe đạp, đầu ngón chân đang chống xuống mặt đất, đang nghiêng đầu nhìn cô cười tươi như hoa.
Cô chưa từng thấy ai cười như vậy với cô, nhẹ nhàng ôn hòa giống như gió nhẹ thổi qua.
Thổi qua lòng bất an sợ hãi của cô.
Một giây kia, Mục Hi lùi lại.
Cô lui trở về ngồi xổm xuống khóc lớn.
"Khóc cái gì?"
"Không ai quan tâm tôi." Mục Hi khóc nói: "Không ai thích tôi, không ai quan tâm tôi, tôi thật vô dụng ngay cả chết tôi cũng không dám."
"Không ai quan tâm cô, vậy tự mình quan tâm mình thôi." Nữ sinh ngồi xổm bên cạnh cô nói: "Nếu như mình cũng không quan tâm đến chính mình, vậy còn có thể trông cậy vào ai quan tâm cô."
"Cô không hiểu..."
"Được được được, tôi không hiểu. Đừng khóc nữa, tôi mời cô ăn kẹo."
Mục Hi nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt cô, ma xui quỷ khiến nhận lấy viên kẹo.
Kẹo rất ngọt.
Ngọt đến trong tim.
"Tâm tình không tốt thì ăn chút đồ." Nữ sinh vỗ vỗ đầu cô một cái: "Cho cô một viên kẹo là tôi rất rộng rãi rồi, mạng này là của tôi."
Mạng?
Mục Hi không hiểu, một viên kẹo sao lại là mạng?
Mục Hi nhìn cô ngồi lên xe đạp, một lát sau lại nhảy xuống nhìn cô: "Cô gái, có thể giúp tôi đẩy xe không? Tôi sẽ cho cô thêm một viên kẹo, thế nào?"
"A..."
Mục Hi đứng dậy đẩy chiếc xe đạp.
Có thể lốp xe hết hơi, hèn gì cô không đạp xe.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt cùng cô gái vai kề vai chậm rãi đi bộ.
Nửa đêm Mục Hi cảm giác lúc đó mình điên rồi đi theo một người xa lạ lâu như vậy.
Nhưng sau lần quen biết đó.
Sau một đoạn thời gian rất dài cô đều ở cùng một nơi với cô ấy.
Thích ăn đồ ăn cũng là học được từ chỗ cô ấy.
Cô ấy không dạy cô cái gì, có thể ở cùng với cô ấy, cô sẽ luôn quên hết phiền não quên tất cả mọi thứ ở nhà.
Lúc đó cô cảm thấy...
Đồ ăn thực sự có thể chữa trị hết tất cả.
Cô cũng biết thân thể cô ấy không tốt, vì có một lần cô ấy phát bệnh bản thân đang ở bên cạnh cô ấy.
Lúc cô đưa cô ấy đến bệnh viện, Mục Hi cho rằng cô không sống nổi.
Là kỳ tích xuất hiện giúp cô ấy sống lại, ngay cả bác sĩ cũng cho là kỳ tích.
Bác sĩ cho cô ấy nằm viện, cô chỉ nằm viện hai ngày thì thu dọn đồ đạc để xuất viện.
Sau đó cô ở lại thêm một tháng rồi chia tay cô ấy.
Mục Hi chỉ biết cô là người ở đâu, tên gì. Còn lại hoàn toàn không biết gì.
Lúc điền nguyện vọng vào trường đại học, ma xui quỷ khiến cô điền vào thành phố này.
Trong lúc học đại học, cô luôn tìm hiểu, nhưng tuổi tác của cô và cô ấy chênh lệch quá lớn.
Biển người mênh mông, ở chỗ nào cô có thể tìm được người.
Cho đến khi không lâu trước đó gặp được một bệnh nhân ở bệnh viện, trong lúc vô tình thấy hắn gặp một người rồi nhắc đến tên Giản Hề này.
Cô lắng nghe tỉ mỉ, Giản Hề từ miệng bọn họ cùng với Giản Hề cô muốn tìm hẳn là cùng một người.
Có thể cùng tên là Giản Hề nhưng cùng bị bệnh tim thì không có khả năng.
Cô lấy dũng khí hỏi người bệnh nhân kia.
Nhưng bệnh nhân kia lại nói cho cô biết cô ấy đã chết nhiều năm rồi.
Mục Hi mím môi: "Nếu như không có chị Giản Hề có thể tôi đã sớm biến thành đống xương trắng rồi. Chị Giản Hề là một người rất ôn hòa."
Diệp Tây Phong cười: "Cô ấy mới không ôn hòa."
Mục Hi nhíu mày muốn phản bác.
Nhưng cô cũng không rõ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, cho nên Mục Hi đem lời nuốt trở lại cúi đầu nhìn bia mộ.
Thời gian vào thời khắc này dường như dừng lại.
"Tây Phong."
Diệp Tây Phong quay đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Tới đây."
Người vừa đến mặc âu phục vô cùng trịnh trọng.
Mục Hi kinh ngạc lùi ra phía sau Diệp Tây Phong, chủ động nhường vị trí.
Giản Thư liếc mắt nhìn cô, ánh mắt vừa chạm đến trên người Diệp Tây Phong, Diệp Tây Phong đã quay đầu lại không có ý định giới thiệu Mục Hi.
Giản Thư thả đồ xuống, ngoại trừ hoa tươi còn có rất nhiều đồ ăn.
"Tây Phong, cậu cũng không còn nhỏ nữa." Giản Thư và Diệp Tây Phong đứng song song nhau: "Nên buông thì buông đi!"
Ngón tay Diệp Tây Phong run rẩy một cái: "Anh Giản Thư vì sao không kết hôn? Lê Nhạc chờ anh nhiều năm như vậy..."
Lê Nhạc... Bây giờ đã làm chủ tịch công ty niêm yết Lê Nhạc rồi, người theo đuổi càng nhiều hơn.
Nhưng quan hệ giữa cô ấy và Giản Thư vừa rắc rối lại không rõ ràng.
Nói là tình yêu trai gái, hai người lại phân biệt rất rõ ràng.
Nói là bạn bè lại vượt quá mức bạn bè.
Giản Thư im lặng hồi lâu.
"Định hôn ước rồi."
Diệp Tây Phong chợt nhìn sang.
Giản Thư nhìn bia mộ vô cùng nhạt nhẽo mỉm cười một cái.
Mục Hi không biết nên đi hay không, do dự vài giây cuối cùng vẫn là đi.
Mục Hi đứng ở đằng xa, nhìn hai người đàn ông đứng trước bia mộ.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, mây trôi lơ lửng.
"Chị Giản Hề, người quan tâm chị rất nhiều sao."
Mục Hi cúi đầu xuống, từng bước từng bước một đi xuống chân núi.
-
Diệp Tây Phong từ mộ viên trở về đã là buổi tối.
Hắn mang theo một thân lạnh lẽo vào nhà.
Ba Diệp đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, hai năm qua ông Diệp hút thuốc càng ngày càng nhiều, Diệp Tây Phong cũng không khuyên nổi.
"Ba..."
Ba Diệp liếc hắn một cái: "Con và Mục Hi nói những gì? Tại sao con bé muốn đi?"
Mục Hi đến mộ viên, ba Diệp cho rằng vì con trai khốn nạn của nhà mình nói gì đó với con gái nhà người ta.
Diệp Tây Phong nhíu mày.
Diệp Tây Phong xoay người ra khỏi nhà đi đến chỗ ở của Mục Hi, gõ cửa: "Cô muốn rời đi?"
Mục Hi mời Diệp Tây Phong vào nhà, khéo léo trả lời: "Ừm, thực tập sắp kết thúc tôi phải trở về. Tôi tới thành phố này vốn là vì chị Giản Hề, bây giờ… tâm nguyện đã hoàn thành rồi."
Diệp Tây Phong không biết nên nói gì.
Cô gái xa lạ này có giao tình với cô ấy.
"Lúc đi, tôi tiễn cô."
"Không cần đâu Diệp tiên sinh..." Mục Hi có chút xấu hổ từ chối.
"Không sao, ba tôi cũng sẽ không để cô đi một mình."
"Vậy làm phiền Diệp tiên sinh." Mục Hi không từ chối nữa.
"Có thể... nói cho tôi biết thêm chuyện của cô ấy vào thời gian đó không?"
"Có thể chứ." Mục Hi vui vẻ gật đầu.
Mục Hi trong miệng cô ôn hòa hơn so với hắn từng thấy.
Hình ảnh ở cùng với cô vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng làm sao...
Người đã không thấy tăm hơi đâu?
Diệp Tây Phong đã không còn nhớ rõ bản thân mình thích cô từ lúc nào.
Năm đó cô ở bên ngoài vũ trường, lúc hỏi câu kia khiến hắn luống cuống, giống như ăn vụng kẹo bị mọi người phát hiện, tuy là không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
"Diệp tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?" Mục Hi lo lắng đưa khăn giấy cho hắn.
Diệp Tây Phong nhận lấy khăn tay, cúi đầu xuống che lại cảm xúc.
"Không sao, ngày hôm nay cám ơn cô." Hắn đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi đi, cần cái gì thì cứ gọi điện thoại nói cho tôi biết."
Mục Hi đưa hắn tới cửa, nhìn người đàn ông đi trong tuyết lớn.
Hoa tuyết rơi xuống lả tả.
Bóng lưng kia cô đơn lại đơn độc.
Cả đời này hắn chỉ buộc mình vào một chỗ, cả cuộc đời còn lại sống dựa vào ký ức, Diệp Tây Phong.
Diệp Tây Phong sẽ không thích người khác nữa, tuy là có chút thảm nhưng ta không cảm thấy hắn sẽ thích người khác. Diệp Tây Phong, đã định thành người đàn ông cô độc!