Nhưng nếu tác giả thảo luận đói bụng, muốn ăn thì phải làm sao đây?
Việc này cho thấy tổ chức không chuyên nghiệp chút nào cả!
Minh Thù đi một vòng không có hứng thú, tự mình ra bên ngoài mua đồ ăn vặt.
Thế nhưng Minh Thù đã quên thời tiết bây giờ, tuyết lớn dày đặc, cô mặc một bộ lễ phục rất mỏng ngay cả can đảm bước ra cửa cũng không có.
Cuối cùng Minh Thù chỉ có thể đặt đồ ăn trên mạng, chờ người giao hàng giao đồ ăn cho mình.
Minh Thù ngồi ở đại sảnh đợi, thuận tiện móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn chiến công vĩ đại của nguyên chủ.
Cuốn sách mới nhất của cô tên "Ngôi sao của anh" là thể loại khoa học viễn tưởng, thể loại khoa học viễn tưởng trong thế giới này không mấy nổi trội, cho nên mới bị Lâm Dư Tâm để tâm.
Minh Thù lại kiểm tra bút danh ban nãy bạn cùng phòng nói cho cô... Lưu Quang Vũ.
Cũng coi như là tác giả có chút tiếng tăm.
Minh Thù nhìn trang chính của Lưu Quang Vũ, bình luận mới nhất là sách của Lâm Dư Tâm.
Tên sách cũng rất giống cô "Ánh sáng của anh".
Theo báo cáo của độc giả nguyên chủ, lúc đầu quyển sách này của Lâm Dư Tâm không tên như vậy, sau đó mới đổi lại.
Nhưng đổi tên trước khi hai người đụng nhau, cho nên lúc đổi tên cũng không rõ lắm.
Vì để tạo cho mình một vai phản diện, Lâm Dư Tâm cũng rất liều mạng.
Minh Thù nhận được đồ ăn vặt, ngồi trên cầu thang trả lời những chuyện trên đó.
"Úy Lam, cậu không có chuyện gì chứ?"
Minh Thù nhìn chàng trai gọi mình, hôm nay tác giả tới nam nữ đều có, nhưng gọi tên cô thân mật như vậy, chắc là quan hệ với Úy Lam không bình thường.
Minh Thù suy nghĩ một lúc thì biết được tên của người này.
Trương Mộc, đại thần của Nam Tần. Trước đây đã được khen thưởng chung với nguyên chủ, lại ở chung một thành phố, Trương Mộc thỉnh thoảng sẽ hẹn nguyên chủ ra ăn bữa cơm, tán gẫu một chút, quan hệ không tệ.
"Không có việc gì."
Trương Mộc quan tâm: "Buổi chiều xảy ra chuyện gì? Tôi trở về nghe người ta nói cậu rơi xuống hồ bơi."
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống: "Bị người khác đẩy thôi."
Trương Mộc nhíu mày: "Tác giả Lâm Dư Tâm kia sao?"
Minh Thù nheo mắt: "Ái chà, cậu nghe được gì?"
Chuyện buổi chiều chắc hẳn mọi người đều biết, không có chuyện gì làm sao có thể xứng với danh xưng diễn viên của cô ta chứ.
Lâm Dư Tâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Có người nói, bởi vì chuyện trên mạng lần trước, lúc xảy ra tranh chấp cô ta giải thích nhưng cậu không nghe, tự mình rơi xuống."
"Cậu tin không?"
Trương Mộc lắc đầu: "Làm bạn nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi tin cậu, nhưng vì sao cô ta đẩy cậu?"
Minh Thù im lặng, một lát sau nghiêm túc nói: "Có thể là đố kỵ tài hoa và khuôn mặt xinh đẹp của tôi."
"Phụt." Trương Mộc đột nhiên vui vẻ: "Trước đây sao không có phát hiện cô còn có thể nói đùa chứ."
"Tôi không phải nói đùa." Lý do của trẫm rất nghiêm túc.
"Chuyện này cậu định làm như thế nào?"
"Nói sau đi, còn chưa nghĩ ra." Làm sao đánh cô ta.
Trương Mộc thấy Minh Thù như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, hắn đổi trọng tâm câu chuyện: "Cậu biết chuyện lần này Hàn Giang Tuyết cũng tới không? Trước đây không phải cậu muốn chữ ký sao?"
Hàn Giang Tuyết?
Hình như là thần tượng của nguyên chủ kia mà...
"À." Chữ ký có thể làm đồ ăn vặt ăn không?
"Sao, cậu đổi thần tượng rồi sao?" Trương Mộc nói: "Trước đây không phải cậu rất thích hắn sao?"
Minh Thù vỗ vỗ đồ ăn vặt: "Thần tượng của tôi bây giờ."
Trương Mộc nhìn phát ngôn viên của đồ ăn vặt, khóe miệng giật một cái: "Sao cậu cũng bắt đầu xem nhan sắc rồi, hơn nữa, tôi gặp Hàn Giang Tuyết một lần rồi, rất đẹp trai."
Minh Thù: "..."
"Úy Nhiên tiền bối."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đột nhiên chen vào.
Trương Mộc và Minh Thù đồng thời nhìn sang.
Khuôn mặt cô gái có chút ngọt ngào, vẻ mặt thấp thỏm đứng ở bên cạnh.
Bên cạnh cô còn có một nữ sinh, mặc một cái váy dài, vẻ ngoài khá bình thường.
Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào ngoắc tay: "Úy Nhiên tiền bối, cô không có sao chứ? Xin lỗi, buổi chiều tôi không nên cãi nhau với cô, làm hại cô ngã vào bể bơi..."
Đây chính là Lâm Dư Tâm, nữ sinh váy dài kia chắc là Lưu Quang Vũ.
Minh Thù cắt đứt lời của cô: "Cô thực sự cảm thấy có lỗi?"
Lâm Dư Tâm sửng sốt, nhưng chợt gục đầu xuống, áy náy gật đầu: "Ừm, thực sự xin lỗi."
Thái độ cô như vậy, giống như chính Minh Thù tự ngã vào bể bơi, lại còn muốn trách ngược lại cô ta.
Khóe miệng Minh Thù nhếch lên một độ cong hoàn hảo: "Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi thì nhảy xuống bể bơi đi."
Lâm Dư Tâm không thể tin ngẩng đầu.
Lưu Quang Vũ không phục: "Úy Nhiên tiền bối là nói thật, chuyện này không liên quan đến Dư Tâm, Dư Tâm xin lỗi cô, cô thực sự cảm thấy Dư Tâm có lỗi sao?"
Minh Thù: "Vốn chính là lỗi của cô ta, không phải tôi cảm thấy."
Lưu Quang Vũ tức đến bật cười: "Chính cô rơi vào bể bơi, làm sao lại là lỗi của Dư Tâm? Chúng tôi kêu cô một tiếng tiền bối, nhưng cô cũng không nên khi dễ người khác như vậy chứ!"
Tiếng của Lưu Quang Vũ hơi lớn, xung quanh đã có người nhìn qua.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết... Ai bắt nạt ai?"
"Đó không phải là Úy Nhiên sao?"
"Úy Nhiên ngày hôm nay rơi xuống hồ bơi, hình như cô gái kia đến xin lỗi, còn gây khó dễ..."
Lâm Dư Tâm nghe tiếng bàn tán xung quanh, khóe miệng cong lên đắc ý.
Cô mở miệng nói: "Úy Nhiên tiền bối, nếu như... Nếu như để cô nguôi giận, tôi sẽ nhảy."
"Dư Tâm!" Lưu Quang Vũ tức giận nói: "Cô ta bắt nạt cậu, cũng không phải cậu đẩy cô ta."
Lâm Dư Tâm cắn môi: "Không sao, Úy Nhiên tiền bối hết giận là tốt rồi, tôi không sao."
"Vậy đi đi." Minh Thù nói: "Nói được thì làm được nhé."
Hiện tại mặc dù là mùa đông, nhưng nhiệt độ bể bơi khá ổn định, thực ra cũng không phải lạnh lắm, nguyên chủ vì không biết bơi nên mới khó chịu.
"Úy Nhiên." Có người từ trong đám người đi tới: "Chuyện buổi chiều là cô không cẩn thận ngã xuống, sao lại trách người khác."
Minh Thù chống cằm, đối mặt với sự vây quanh của mọi người, khẽ cười một tiếng: "Nếu không phải là lỗi của cô ta, cô ta tới xin lỗi làm gì, cô ta không chột dạ thì là cái gì?"
Mọi người: "..."
"Tôi thực sự không có đẩy tiền bối, tôi chẳng qua là cảm thấy không nên tranh chấp với tiến bối." Lâm Dư Tâm lại lắc đầu xua tay: "Úy Nhiên tiền bối, nếu như cô cảm thấy là tôi hại cô ngã vào bể bơi, tôi nhảy là được, cám ơn mọi người đứng ra nói giúp tôi."
Lâm Dư Tâm nói như vậy nhưng lại không hề di chuyển.
"Úy Nhiên hay là thôi đi, người ta lại không làm gì sai."
"Mọi người đều là đồng nghiệp, không nên làm mất vui, những hoạt động sau này cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng sẽ gặp."
Những người này nói rất đúng, dù gì cũng là đại thần.
Thế nhưng những người nói chuyện chỉ là tác giả nam, nữ tác giả chỉ vây xem chứ không hề lên tiếng.
Minh Thù cười híp mắt ăn đồ ăn vặt, đợi mọi người một câu rồi một câu nói xong, cô mới nhìn Lâm Dư Tâm: "Còn không đi sao? Muốn tôi tìm cỗ kiệu khiêng cô đi sao?"
Lâm Dư Tâm: "..."
Lâm Dư Tâm đã nói hết lời, vốn tưởng rằng dưới sự trách móc của nhiều người như vậy, cô ta sẽ không quá đáng, ai biết cô vẫn phải nhảy.