Đang lúc hai bên giằng co, phía sau có tiếng răng rắc truyền đến.
“Vừa rồi hai vị sư huynh chính là ở chỗ này.”
“Á!”
Có thể là nhìn thấy con rắn đã chết, có người sợ đến hét toáng lên.
Minh Thù quay đầu nhìn lại, mấy đệ tử của Vô Cực kiếm tông lục đục xuất hiện chỉ có một người là nữ.
Đệ tử của Vô Cực kiếm tông xác định con rắn đã chết, vừa quay đầu lại thì thấy nữ nhân y phục đỏ rực đang ngồi xổm bên vách đá, lập tức cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Các sư đệ của ta đâu?”
Ánh mắt Minh Thù chỉ đảo một vòng duy nhất vào nữ nhân trong đám người này.
Phương Vãn không ngờ lại gặp phải nàng ta ở đây, nàng trốn ra sau nam nhân cao to tuấn mỹ kia: “Lăng sư huynh, nàng ta là Thất Nguyệt, chính là ma tu đã cướp đi thanh kiếm Hy Tà.”
“Thất Nguyệt!”
Hiển nhiên ngay lập tức nam nhân kia liền nghe thấy, người bên cạnh cũng nghe thấy.
“Yêu nữ, các sư đệ của ta đâu! Ngươi đã làm gì bọn họ!”
“Sư huynh, sư huynh, chúng ta không sao.”
Hai người bên dưới lập tức nghển cổ kêu lên, Minh Thù thuận tay ném mấy cục đá xuống bên dưới, phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu khẽ.
Minh Thù mỉm cười: “Hiện giờ không sao nhưng không biết tiếp theo có sao không.”
“Ngươi…” Người của Vô Cực kiếm tông không dám manh động.
“Yêu nữ đê tiện!” Người bên dưới tức giận mắng.
Minh Thù cười nhẹ: “Nói nhảm, yêu nữ không đê tiện thì ai đê tiện? Các ngươi sao?”
Mọi người: “…”
Người của Vô Cực kiếm tông nháy mắt với nhau, sau đó hai người đồng thời tấn công về phía Minh Thù, người kia nhằm về phía vách đá.
“Sư đệ mau lên đây!”
Hai người bên dưới cũng không để ý gì đến thứ chưa hái được kia, vội vàng leo lên.
"Lộc cộc…"
Tảng đá rớt xuống từ bên trên, đập vào người bọn họ rất đau.
“A…”
“Sư đệ cẩn thận!”
Có một người tuột bàn tay đang bám lấy vách đá, nửa người rơi ra bên ngoài.
Người bên cạnh lập tức với lấy giữ hắn lại: “Sư đệ, đừng buông tay.”
“Mau bắt lấy sợi dây!”
Sợi dây rũ xuống trước mặt bọn họ, hai người đồng thời tóm lấy.
Nhưng chưa kịp dùng lực thì sợi dây đã bị chặt đứt, hai người suýt chút nữa ngã thẳng xuống dưới.
Nữ nhân y phục đỏ rực đứng bên trên cầm một thanh kiếm chặt đứt sợi dây.
“Yêu nữ!” Đệ tử của Vô Cực kiếm tông mắt đỏ ngầu hét lên.
Minh Thù nhìn về phía họ cười tự nhiên, thanh kiếm vung lên hai người bên vách đá đồng thời lăn về phía sau một vòng, tảng đá chỗ ban nãy họ đứng trực tiếp bị chặt hơn phân nửa rơi xuống.
“Lăng sư huynh, cùng lên đi!”
Lăng sư huynh gật đầu, câu này bao gồm cả Phương Vãn trong đó đồng thời rút kiếm.
Kiếm đánh loạn xạ, kiếm trong tay Minh Thù là cướp được, nhưng dường như ở trong tay nàng uy lực của nó còn lợi hại hơn thời điểm chủ nhân nó sử dụng.
"Keng…"
Lưỡi kiếm chạm vào nhau tia lửa lóe ra.
Đệ tử của Vô Cực kiếm tông lùi lại, tay cầm kiếm bị cứng đơ một hồi không khống chế được run lên.
Cánh tay bên kia của hắn cũng không ngăn được run rẩy.
Tựa như cánh tay không phải của bản thân hắn.
“Ài, xem ra kiếm pháp của Vô Cực kiếm tông các ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.” Minh Thù rút ra một thanh kiếm đẹp.
“Yêu nữ đừng ngông cuồng.”
Mọi người lại tiến lên lần nữa, họ đều là những người nổi bật trong tông môn tự nhận kiếm pháp không tệ thực lực khá tốt, nhưng lúc này đối mặt với Minh Thù họ lại có một loại cảm giác vô lực.
Sao không thể đánh trúng nàng ta.
Cho dù đánh trúng, cuối cùng cũng sẽ bị một lực mạnh mẽ đánh văng ra.
“Phương Vãn sư muội, cẩn thận!”
Toàn thân Phương Vãn sởn da gà, nàng ta xoay người lại phòng ngự đã không kịp, trường kiếm sượt qua trước mắt kề trên cổ nàng ta.
Cảnh tượng đột nhiên như bị ấn nút tạm dừng.
Giọng nói êm ái của Minh Thù bị gió thổi đến bên tai bọn họ: “Đừng lộn xộn, một khi ta không cẩn thận, sư muội Phương Vãn yêu kiều đáng yêu của các người sẽ đầu lìa khỏi cổ.”
Phương Vãn tim đập loạn.
Trên mặt trắng bệch, nỗ lực làm một nữ nhân yếu đuối cần người khác bảo vệ.
“Không phải ngươi có thanh kiếm Hy Tà sao? Sao không lấy ra, nói không chừng ta không đánh lại Hy Tà kiếm.”
Sắc mặt Phương Vãn cứng ngắc trong nháy mắt.
“Rõ ràng thanh kiếm Hy Tà ở chỗ của ngươi, ngươi nói vớ vẩn gì vậy?” Phương Vãn chưa lên tiếng, đệ tử của Vô Cực kiếm tông đã tức giận trước.
Phương Vãn cũng yếu đuối mở miệng, trong mắt ngấn nước: “Ta chưa từng thấy Hy Tà kiếm.”
Nghe thấy giọng nói nức nở kia, đệ tử của Vô Cực kiếm tông ở đối diện đều hận không thể bảo vệ nàng ta trong vòng tay ấm áp của mình.
“Có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Minh Thù đâm nàng ta một cái: “Nghe mà khiến ta sợ đến toàn thân nổi da gà.”
Phương Vãn: “…”
Trên gương mặt trắng bệch của Phương Vãn có một tia đỏ ửng tức giận.
Nàng ta lại vòng vo nói nàng nói chuyện khó nghe.
“Thanh kiếm Hy Tà có ở chỗ ngươi hay không, không phải trong lòng ngươi rõ nhất sao?” Minh Thù lại nói: “Hay là gọi bản mệnh kiếm của ngươi ra xem một chút?”
Phương Vãn run người một cái, phủ nhận nói: “Ta… Ta không có bản mệnh kiếm.”
Người của tông môn đều biết nàng ta không có bản mệnh kiếm cho nên Phương Vãn mạnh dạn nói ra.
“Yêu nữ, chính ngươi cầm thanh kiếm Hy Tà còn dám nói lung tung, làm sao Phương Vãn sư muội có thể có thanh kiếm Hy Tà.”
“Đúng vậy, yêu nữ, ngươi đừng có ở đây vu oan bậy bạ!”
Đệ tử của Vô Cực kiếm tông lên tiếng ủng hộ cho Phương Vãn.
Bản mệnh kiếm sẽ đi theo cả đời bọn họ, mỗi một đệ tử sở hữu bản mệnh kiếm đều được ghi lại ở Vô Cực kiếm tông.
Phương Vãn có bản mệnh kiếm hay không bọn họ rõ nhất.
Minh Thù không để ý đến lửa giận của đám người kia, cong khóe môi lộ ra một nụ cười nguy hiểm: “Ta giúp ngươi, ngươi cũng biết ma tu chúng ta thứ khác thì không biết chỉ giỏi học đường ngang ngõ hẹp, vừa hay ta biết một cách ép bản mệnh kiếm ra.”
Đôi mắt Phương Vãn mở to, đáy lòng dấy lên cảm giác giông tố.
Thật sự có cách như vậy sao?
Không… Không thể nào!
Bản mệnh kiếm là mạng của kiếm tu bọn họ, tại sao có thể có cách độc ác như vậy.
Nhưng nàng ta là ma tu…
Minh Thù giơ tay lên, ánh mắt Phương Vãn di chuyển theo hai tay xuôi bên người nắm chặt lại.
Nàng ta không thể để lộ thanh kiếm Hy Tà, một khi bị lộ các sư huynh đệ của tông môn sẽ nhìn nàng ra sao?
Không thể bị phát hiện.
Không thể…
Đúng lúc đáy lòng Phương Vãn căng thẳng.
"Ầm ầm…"
Mặt đất dưới chân Minh Thù sụt xuống, kiếm trong tay Lăng sư huynh cắm trên mặt đất vết nứt mở rộng từ bên đó qua.
Hắn rút kiếm ra đi từ bên dưới lên, xoẹt xoẹt hai đường chéo hình thành một kiếm thế hình chữ X.
Minh Thù có chút bất ngờ, muốn lĩnh ngộ được loại kiếm thế này cũng cần phải có thiên phú.
Có điều nghĩ lại đây là nam chính, điểm xuất sắc của nam chính là không có khuyết điểm gì.
Kiếm thế bén nhọn quét tới từ phía trước gió mạnh từng cơn.
Có lẽ đối phương muốn Minh Thù buông Phương Vãn ra, nhưng Minh Thù lại càng muốn giữ chặt Phương Vãn hơn để nàng ta thay mình ngăn trở mấy đường kiếm thế.
Nếu không phải là kiếm thì không có cách nào thu hồi được kiếm thế.
Phương Vãn ngang nhiên trúng hai đường, phun máu không ngừng.
Minh Thù nhảy xuống dưới, đương nhiên Phương Vãn cũng không ngoại lệ.
Vừa rơi xuống vực đá, Minh Thù liền phát hiện mình có thể sử dụng lực nhưng chính là không có cách nào giữ thăng bằng.
Nơi này là một nơi hoàn toàn tuân theo định luật hấp dẫn, cho dù ngươi có lợi hại cách mấy cũng phải rớt xuống.
Minh Thù híp mắt một cái, vào thời điểm sắp rơi hẳn xuống đã vung kiếm lên một cái.
"Keng…"
Vách núi rạn nứt, đất lở rơi xuống, người phía trên như bánh chẻo rớt xuống liên tục.