Chương trình cập nhật mới nhất còn chưa tới cấp một trăm hai mươi.
Trò chơi Vấn Linh và mũ của trò chơi này đều là do Hoàn Diệu phát minh ra. Câu lạc bộ NS còn chưa tung mũ trò chơi ra thị trường, vậy có nghĩa là Hoàn Diệu đã lén lút vận chuyển ở sau lưng.
Tư Trầm chỉ là cố vấn đặc biệt của hạng mục Vân Hành, thế nhưng quyền lợi của hắn đều rất lớn.
Mặc dù cô vẫn chưa từng đi xuống dưới lòng đất nên không thể biết được hoàn cảnh ở nơi đó, chí ít là ở phía trên cô biết được tòa nhà Nhất Ngôn Đường này là của Tư Trầm.
Mà biệt thự của mỗi người đều được liên kết với mũ của trò chơi, thế nhưng chúng còn chưa được tung ra trên thị trường.
Cho nên Tư Trầm chính là người của Hoàn Diệu?
Minh Thù nhìn về phía cổ tay của Tư Trầm, ở đó có buộc một sợi dây màu đỏ, như vậy thì không thể nhầm đi đâu được.
Thế nhưng trong một thời gian ngắn ngủi tên tiểu yêu tinh này đã bị thương đến hai lần…
Tư Trầm vừa ngậm một cọng cỏ trong miệng vừa lôi cô đi.
Hiện giờ cô còn cách bản đồ Dung Nham rất xa, Tư Trầm lại không biết cách để truyền tống, cho đến khi cô tránh được sự lôi kéo của hắn thì cũng đã giẫm lên được bản đồ Dung Nham.
Địa hình của Dung Nham đúng như tên gọi của nó, tất cả đều là dung nham.
Những nơi có thể đứng an toàn vô cùng ít, hơn nữa xung quanh đều nóng hừng hực.
Nơi hai ngươi đang đứng lúc này cũng rất hẹp, hoàn toàn phải đứng sát vào nhau.
Không biết có phải do mũ của trò chơi hay không, Minh Thù có cảm giác cực kỳ chân thật.
Lúc Tư Trầm kéo cô, cô cũng có loại cảm giác này.
Các loại mũ trò chơi sử dụng trước kia, mặc dù có thể cảm nhận được nhiệt độ, sự đau đớn khi đánh nhau nhưng tuyệt đối không có cảm giác gì khi hai người tiếp xúc với nhau.
Giọng nói của Tư Trầm vang lên: “Cho cô một giờ đồng hồ để tìm ra hệ thống của bản đồ này.”
Minh Thù cười nói: “Tôi cũng không phải là công nhân, tại sao phải giúp anh tìm ra hệ thống?”
Đột nhiên Tư Trầm khom lưng, dính sát vào người Minh Thù: “Nếu như tìm được, tôi cho cô một đặc quyền.”
Minh Thù nheo mắt: "Đặc quyền gì?"
Tư Trầm cười một cái: "Quyền tuyệt đối quản lý chiến đội, thấy sao hả?"
Quyền tuyệt đối quản lý, như vậy nghĩa là về sau bọn họ tuy là vẫn thuộc câu lạc bộ NS, thế nhưng câu lạc bộ lại không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa.
Trước đây Minh Thù chọn gia nhập câu lạc bộ mà không phải tự mình lập một chiến đội là để tránh phiền phức.
Quyền tuyệt đối quản lý, vì sao hắn không tự mình đi mà làm?
Minh Thù lắc đầu, dường như không có lợi cho lắm.
Tư Trầm dường như biết cô đang suy nghĩ gì, liền nói: “Ngoại trừ quyền quản lý, tất cả đều vẫn sẽ như cũ, sẽ cung cấp hết những thứ cần thiết cho mọi người, đồng thời cũng sẽ có chuyên gia phụ trách.”
Minh Thù suy nghĩ thêm một lúc: “Mỗi tuần phải cấp thêm đồ ăn vặt.”
“Không thành vấn đề.”
Tư Trầm dường như muốn bọc Minh Thù cuộn lại vào trong ngực: “ Nhưng mà… nếu cô không tìm ra thì từ nay về sau đều phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Trẫm còn tưởng rằng tên tiểu yêu tinh này đột nhiên tốt bụng như vậy, là vì coi trọng bản lĩnh của trẫm.
Hắn làm mọi tình cảm vừa rồi của trẫm đều bay mất tiêu.
Khá khen cho nhà ngươi!
Minh Thù chọc ngón tay vào lồng ngực của hắn, kéo dài khoảng cách của hai người: “Trước tiên anh cứ nằm mơ đi nhé.”
Tư Trầm cười lạnh: "Tôi sẽ chống mắt lên xem."
-
Tư Trầm nhìn thời gian liên tục, chỉ còn lại mười phút cuối cùng.
Minh Thù còn chưa trở lại.
Hắn mỉm cười sảng khoái, sắp trả thù được rồi.
Trong một phút cuối cùng, bỗng một bóng người đi tới từ đằng xa rồi đứng ngay trước mặt Tư Trầm.
“Từ bỏ rồi à? Thôi được rồi, về sau…”
“Tôi tìm được rồi.” Minh Thù ngắt lời hắn: “Khiến cho Tư tiên sinh phải thất vọng rồi.”
Tư Trầm: “…”
Sau khi xác nhận Minh Thù đã tìm đúng chỗ, mặt Tư Trầm đen lại.
Minh Thù đang chuẩn bị thoát trò chơi thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Thanh Thu Chủng, nói vừa đúng lúc đủ người, muốn cô đi luyện một chút.
“Giang Lưu, cấp của cậu đã cao như vậy rồi ư?” Minh Thù chạy một vòng quanh người Giang Lưu.
Giang Lưu trả lời: “Anh Thanh Thu đã tìm giúp tôi nơi để luyện tập. Nơi đó có mấy loại thi đấu chính thức, nếu như đẳng cấp không đủ thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Điều này đúng thật không sai.
Cấp của Nhật Nguyệt Trọng Quang cũng cao lên không ít.
“Đi thôi, chủ yếu là chúng ta mang Giang Lưu và Trọng Quang đi luyện cấp, mọi người cảm thấy không có vấn đề gì chứ?” Minh Thù hỏi những người còn lại.
“Chuyên nghiệp và nghiệp dư vẫn có điểm khác biệt, không nên xem thường.” Kim Dạ Nguyệt nhắc nhở.
“Đánh thua thì thôi.” Minh Thù tỏ ý không sao cả: “Tôi cũng không phải đi để thắng.”
Thanh Thu Chủng: “… Vậy thì cô vì cái gì?”
“Đương nhiên là vì cục cưng của tôi rồi.”
Cô dự định đến lúc gặp được người ta rồi, chỉ cần nhấn nút giả làm nữ chính, tất cả yêu thương đều sẽ thuộc về cô.
Mọi người đều cảm thấy mù mịt, cục cưng của cô là ai vậy?
“Đi thôi nào, đừng làm lãng phí thời gian, lát nữa là đến giờ cơm tối rồi.”
Chỉ số thù hận trên người trẫm còn chưa đầy đây này.
Mặc dù Thanh Thu Chủng tò mò đến ngứa ngáy cả ruột gan nhưng Minh Thù nhất quyết không nói cho hắn biết.
Lúc Minh Thù vào trong trận đấu thường phối hợp rất chặt chẽ với tổ đội.
Có thể nói do vận khí của Minh Thù khá tốt nên vừa lúc rước được một bình luận viên.
Những người còn lại đều đã ẩn tên, chỉ có có Minh Thù ấn chọn đại danh Phong Hòa Tận Khởi, khiến người khác vừa liếc mắt đã nhận ra.
Bình luận viên cũng là một tên rất tinh ranh, vừa thấy Minh Thù xuất hiện liền sửa lại tên phòng.
Phong Hòa Tận Khởi VS Đẹp Trai Nhất Thiên Hạ
Để tiêu đề như thế này là muốn thu hút người tới xem ư?
Khoan hãy nói, mới vừa rồi còn chẳng thấy có mấy người ở khu phát sóng trực tiếp, nhưng chỉ cần tên này vừa đến là chỉ trong chớp mắt đã có một đám người kéo tới.
[Phong Thần kìa, ta lại nhìn thấy Phong Thần một lần nữa rồi!]
[Phong Thần của ta đẹp trai chết đi được, chảy nước miếng.]
[Ta đã từng đến xem Phong Thần báo danh không dưới mười lần.]
[Đoản Tiểu Tinh, mười lần làm sao mà đủ.]
[Đoản Tiểu Tinh đang đau khổ tuyệt vọng kìa.]
[Bên cạnh Phong Thần là đồng đội của hắn sao?]
[Hình như không phải… tài khoản dường như không giống lắm.]
[Muốn nhìn thấy Viễn Cổ đại thần.]
Chủ yếu là muốn tăng độ thành thạo cho Giang Lưu, thế nên không như báo danh nhanh, Minh Thù cùng đối phương chậm rãi chơi đùa là để cho Giang Lưu đi ra.
Khán giả xem một lúc liền đen mặt.
Ở trong mắt mọi người, Hoa Thần chính là một kho máu di dộng, tại sao Phong Thần lại bắt Hoa Thần đi giết người cơ chứ?
[Mặc dù Hoa Thần được thiết kế có công kích, thế nhưng lại không đủ mạnh hơn nữa chức năng chính lại là trị liệu, cho nên người bình thường đều cảm thấy rất khó để thao tác. Chính vì vậy ban đầu Hoa Thần đều được nuôi bằng sữa, về sau không chơi được tính năng công kích đó nên cũng chỉ còn cách bỏ quên.]
Có người trực tiếp giải thích trên màn hình.
Bị một kho máu di động giết chết, đội ngũ của Đẹp Trai Nhất Thiên Hạ đều cảm thấy không phục.
“Phong Thần ta muốn đánh nhau với ngươi chứ không muốn đánh với bình sữa!” Bình luận viên không nhịn được liền rống lên.
Minh Thù cười nhẹ: “Ngươi đánh bại được bình sữa kia đi đã.”
[Mẹ ơi, giọng của nam thần thật dễ nghe!]
[Ha ha trước hết phải đánh bại được bình sữa đã, bình luận viên đừng sợ, đánh xong là ngươi có thể chính thức đối mặt với Phong Hòa Tận Khởi rồi.]
[Muốn đánh nhau với ta thì trước tiên phải làm cạn bình sữa của ta đã! Phong Thần thật khí phách!]
-
Phòng luyện tập HS.
Đào Tư vừa bước vào đã thấy mọi người đang tụ tập lại một chỗ, cô nghi ngờ hỏi: “Mọi người đang xem cái gì vậy?”
“Quả Đào, mau đến đây xem Phong Hòa Tận Khởi đang được phát sóng trực tiếp này.”
Bốn chữ “Phong Hòa Tận Khởi” tựa như một cái gai trong lòng cô.
Đào Tư đứng trước màn hình máy tính.
Toàn bộ tin tức được phát sóng trực tiếp trong trò chơi, đều có thể dùng máy vi tính để xem.
Cô lướt mắt nhìn lên màn hình, vừa lúc trông thấy câu Phong Thần khí phách kia thì chân mày lập tức nhíu lại.
“Thật không ngờ Phong Hòa Tận Khởi là nữ, thế mà ta lại cứ tưởng là nam.”
“Tôi cũng thế, các thao tác trên bàn phím của cô ta khi chơi trò này quả thực trâu bò không thể chịu được.”
“Trước đây ta từng nghe nói câu lạc bộ của chúng ta muốn mời cô ta tới ký hợp đồng, nhưng không biết vì sao lại thất bại.”
“Thân hình của Phong Hòa Tận Khởi cũng rất đẹp… đúng không Quả Đào?”
Đào Tư gượng cười đáp lại một cách nhạt nhẽo: “Đúng vậy.”
Người bên cạnh nói đùa: “Nói không chừng về sau cô và cô ta chính là hai viên ngọc trong truyền kỳ đó, ha ha ha.”
Sắc mặc của Đào Tư càng ngày càng kém.