Có Lạc Xuyên xuất hiện, những người còn lại chỉ cố gắng giảm tối thiểu cảm giác tồn tại, đáng lẽ lúc đầu lần ký hợp đồng này là Lạc Xuyên tới nhưng Lạc Xuyên nói hắn không rảnh, bọn họ chỉ có thể đi thay.
Ngay từ đầu bọn họ vào phòng họp còn có chút lo sợ không yên, sợ Minh Thù truy cứu trách nhiệm, hết lần này tới lần khác bọn họ không để ý gì đến họ tuyệt không quan tâm người tới là ai.
Khó khăn lắm mới thở phào lúc này Lạc Xuyên lại xuất hiện.
Lạc Xuyên và Minh Thù ngồi ở phía trên: "Chưa tự giới thiệu tôi là Lạc Xuyên, Lạc trong rơi rớt, Xuyên trong sông núi."
Minh Thù liếc hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm trên bàn đồ ăn.
Lạc Xuyên: "..."
Lạc Xuyên bắt chuyện người mang thức ăn lên, đợi các món ăn được mang lên cái bàn trống rỗng lập tức được lấp đầy, cả phòng đều là mùi thức ăn.
"Hứa tổng, uống một chén?" Lạc Xuyên tự mình rót cho Minh Thù một ly rượu vang.
Minh Thù cầm chiếc đũa gắp thức ăn: "Ăn cơm uống rượu gì chứ, Lạc tổng tự mình uống đi."
Mọi người: "..."
Xong rồi, tiểu ác ma bị người khác dỗi rồi.
Thư ký: "..."
Không muốn nói chuyện, muốn giữ im lặng.
Lạc Xuyên ngược lại không tức giận, hắn cười nhẹ một tiếng tay khoát lên ghế Minh Thù, nhìn cô gật gật: "Hứa tổng, cô nói với người hợp tác như vậy, có phải có chút không đáng yêu hay không?"
"Hợp đồng chưa ký mà." Minh Thù mỉm cười: "Lạc tổng suy nghĩ nhiều rồi."
"Hứa tổng không muốn ký sao?" Lạc Xuyên nói cao giọng.
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Lạc Xuyên.]
Giờ phát nhiệm vụ đều phát kịp thời như thế sao?
Hài Hòa Hiệu ngươi tiến bộ lắm!
[Cám ơn khích lệ, ký chủ cố gắng lên.]
Minh Thù nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát Lạc Xuyên vài lần.
Lạc Xuyên hào phóng để cô quan sát.
Minh Thù thu ánh mắt lại nhai nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: "Tôi suy nghĩ kỹ một chút, ăn xong bữa cơm này chúng ta giải tán thôi."
Ý ngầm chính là không ký.
Lạc Xuyên nghe vậy không những không kinh ngạc, ngược lại còn khen cô một cách kỳ lạ: "Hứa tổng rất quyết đoán."
Mọi người: "..."
Lạc tổng không nói được hai câu sao? Thực sự không ký sao? Lạc tổng tỉnh lại đi chứ!
Lạc Xuyên không có chút ý thương lượng nào.
Mọi người rất tuyệt vọng, hay lắm ăn một bữa cơm liền phá hợp đồng sắp về tay mất rồi.
Thư ký cũng không biết nói gì, bọn họ bàn bạc hợp đồng này đã sắp nửa tháng, Hứa tổng nói không ký là không ký, trở về làm thế nào ăn nói với đám người ở công ty?
Hứa tổng đừng tùy hứng chứ!
Minh Thù và Lạc Xuyên cơm nước xong liền tạm biệt ai về nhà nấy.
"Hứa tổng bảo trọng."
"Lạc tổng cũng bảo trọng."
Hai người đứng ở bên ngoài quán rượu ngầm liếc nhau đầy thâm ý, sau đó đồng thời xoay người lên xe.
Còn trên đường trở về hai bên đều chịu sự truy hỏi của cấp dưới.
"Hứa tổng, người của công ty lúc đầu... Bây giờ không ký được hợp đồng này, bọn họ càng có lý do nhằm vào cô hay tôi liên lạc lại với bọn họ, trở về ký hợp đồng này đi."
Minh Thù rất cứng rắn: "Không ký."
Thư ký vò đầu bứt tóc thắc mắc: "Tại sao vậy?"
Minh Thù mỉm cười: "Nhìn hắn khó chịu."
Thư ký: "..."
Bên kia cũng là cảnh tượng như vậy.
"Lạc tổng, dự án này chúng tôi đã bàn bạc qua, có Bắc Thần dựa lưng vào Hứa gia rất đáng để hợp tác. Giờ liên lạc lại với bọn họ, hẳn là còn có thể ký hợp đồng."
"Không ký."
"Tại sao vậy!"
Lạc tổng nhìn người hỏi mỉm cười: "Cô ta sẽ nhanh chóng phá sản."
"..."
"Phong Quang Vô Hạn" vốn là của kịch bản Bắc Thần, nhưng diễn viên chính ngoại trừ nghệ sĩ Bắc Thần cũng có những công ty giải trí khác.
Cuối cùng vài nhân vật được chỉ định, chính là khởi động quay chính thức trở thành bộ phim của năm, Minh Thù là tổng tài cũng cần dự buổi lễ nghi thức mở máy.
Thư ký sợ Minh Thù làm hỏng chuyện nên theo sát toàn bộ hành trình.
Minh Thù gặp qua diễn viên chính ở lại trong phòng nghỉ ngơi chờ nghi thức mở máy, thư ký nhìn cô vài lần, nghe điện thoại cũng không dám rời khỏi phòng nghỉ.
Minh Thù khẽ động, thư ký lại khẩn trương: "Hứa tổng, có có cần gì không?"
"Đi vệ sinh." Minh Thù bỏ hạt đậu vào miệng: "Cô giúp tôi đi được sao?"
Thư ký xấu hổ: "Tôi dẫn Hứa tổng đi."
"Sao cô theo tôi như theo tội phạm vậy?"
Thư ký khóc không ra nước mắt.
Tôi cũng không muốn mà! Cô xem chuyện gần đây cô làm ở trong công ty xem, đám người kia đều muốn giết cô, tôi có thể làm sao đây.
Thư ký đưa Minh Thù đi vào phòng vệ sinh, mới vừa bước vào chợt nghe "bốp" một tiếng.
"Hạ Liên, biết xấu hổ chút đi."
Ở cửa phòng rửa tay, Hạ Liên và một cô gái xinh đẹp đứng đối diện nhau, đánh người chắc là cô gái xinh đẹp kia, phong thái nhân vật chính sáng chói.
Cô gái thấy có người tiến đến sắc mặt hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, căng thẳng nhìn Minh Thù gật đầu chào hỏi: "Hứa tổng."
Hạ Liên vốn muốn ra tay trả đũa nhưng vì Minh Thù đột nhiên tiến đến, cô không tiện ra tay mà chỉ có thể nhịn.
Minh Thù lướt qua người hai người, vô cùng tâm lý nói với cô gái kia: "Đánh đủ chưa? Chưa đánh đủ, tôi giúp cô thông khí."
Cô gái: "..." Sao?
"Hứa tổng." Thư ký tiến nhanh đến kéo Minh Thù: "Lễ khai máy sắp bắt đầu, không được đến muộn."
Ân oán giữa giới nghệ sĩ, Hứa tổng làm gì phải nhúng tay vào.
Cô gái kia hơi ngơ ngác theo ám chỉ của thư ký, cô mau rời khỏi nơi đây.
Hạ Liên ôm mặt chất vấn: "Hứa Bắc tôi đắc tội với cô ở đâu?"
Hạ Liên cũng là tiểu thư nhà giàu, đối mặt cùng Minh Thù bằng tuổi mình cô gọi thẳng tên cũng không coi là mất lịch sự.
"Chuyện lần trước cô đã quên sao?" Minh Thù nheo mắt: "Tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút, cô làm tôi xấu mặt như vậy có nhớ hay không?"
Lúc đó lễ phục Hứa Bắc mặc đột nhiên xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa trần truồng trước mặt mọi người.
Tuy là cuối cùng không như vậy, nhưng là lúc đó báo chí đưa tin rất nhiều về chuyện ăn mặc của cô, cô là chủ đề nóng liên tiếp mấy ngày.
Hạ Liên giật giật da đầu, cô ta làm sao biết được? Sự kiện kia đều đã qua lâu như vậy.
"Cô nói bữa tiệc rượu gì, có liên quan gì với tôi đâu?"
Khuôn mặt Hạ Liên vô tội: "Tôi cũng không chạm qua lễ phục cô, không có chứng cứ cô đừng việc xấu gì cũng đều đổ lên người tôi."
Minh Thù nhún vai, cười yếu ớt đi về bên kia: "Cô không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi cảm thấy đúng như vậy là vậy được rồi."
"..."
Cô đây là biết hay là không biết?
Đáy lòng Hạ Liên cảm thấy hơi khó hiểu rõ được.
"Cô làm cái gì..." Hạ Liên nhíu mày, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
Người ở sau mi mắt cong lên ý cười: "Đánh cô."
Ở đây không có ai, đánh người... Không phải, cơ hội tốt để kéo thù hận không thể bỏ qua.
"Hứa Bắc cô điên rồi, cô đừng tới đây tới nữa tôi gọi người đấy."
Hạ Liên tiếp tục lui về phía sau, cô cũng không muốn lui, cũng không biết vì sao đối diện với Hứa Bắc, cô ta cảm thấy có chút chột dạ yếu đuối.
Sàn nhà phòng vệ sinh mới vừa được lau dọn nên hơi ẩm ướt, Hạ Liên mang giày cao gót không đứng vững, "bạch" một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế vô cùng khó coi.