Phần lớn người chơi đều sẽ chọn chiến thuật, nên đánh người nào trước rồi sau đó giải quyết người nào tiếp theo.
“Đánh nhau tập thể thì cũng phải có ý thức của đánh nhau tập thể chứ." Minh Thù cười nhẹ: "Gọi đội trưởng của các người tới đây."
Giọng nói của cô giống như là đang kêu đội trưởng của bọn họ tới để nói chuyện phiếm.
Không phải!
Đây là đánh nhau tập thể sao?
Bọn họ đang thi đấu cơ mà!
Ai cùng cô đánh hội đồng chứ.
“Mặc dù tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng cũng không có lời nào để phản bác.”
“Tôi cũng thế…”
“Như vậy cũng được coi là đánh nhau tập thể à...”
Khán giả đều cảm thấy thế giới quan của mình sắp bị Phong Thần làm cho lệch lạc.
Vạn Lý Lăng Không gọi cho Phương Hoàng Vu Phi, chỉ trong nháy mắt đã thấy Phượng Hoàng Vu Phi mang người đến.
Minh Thù không nói nhiều nữa, tiến tới chỗ bọn họ thi triển kỹ năng, đám Kim Dạ Nguyệt và Thanh Thu Chủng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Trận đánh tập thể chỉ trong ba giây đã nhanh chóng được hình thành.
Các loại kỹ năng thi nhau bay loạn xạ.
Bị công kích bất ngờ, Phượng Hoàng Vu Quy không khỏi cảm thấy hoảng loạn nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, bắt đầu phối hợp với đồng đội của mình.
Cuộc thi đấu chính thức được diễn ra, ai nấy đều hăng hái xem.
Nhưng vì hiện trường lúc này đang đánh nhau loạn xạ nên không thể nhìn kỹ được.
“Giang Lưu!”
Thanh Thu Chủng hét lên một tiếng.
Giang Lưu lập tức tiến lên, thi triển kỹ năng Xuân Phong Vũ Lộ.
Phượng Hoàng Vu Phi nhìn thấy bên cạnh Minh Thù có nhiều hơn một người, lực tấn công của cô gia tăng mãnh liệt, còn máu của hắn thì đang rụng lả tả.
Ưu điểm của kỹ năng kia là hiệu quả rất ngắn, mấy giây là khôi phục lại như lúc ban đầu.
Phượng Hoàng Vu Phi kéo xa khoảng cách với Minh Thù.
Kiếm khách nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn chưa tấn công mà chỉ đỡ đòn bằng kiếm: “Cho anh một cơ hội, định nhận thua như thế nào đây?”
Phượng Hoàng Vu Phi đáp lại: “Phong Hòa, ai thắng ai thua vẫn còn chưa xác định được.”
“Có lẽ bọn tôi sẽ thắng thôi.” Minh Thù tiếp lời.
Phượng Hoàng Vu Phi nhìn thấy chỉ còn lại mỗi một đội viên của hắn còn sống sót: “Phong Hòa, liệu cô nói lời này có còn sớm quá không?”
“Không sớm đâu.” Minh Thù trả lời.
Phượng Hoàng Vu Phi chợt nhìn về bên trái, đội viên kia của hắn cũng đã bị tiêu diệt.
[Chiến đội Túi Đồ Ăn Vặt Khổng Lồ đã chiến thắng và chiếm được cờ đỏ.]
Không có dấu hiệu nào, trận đấu kết thúc.
Ai nấy đều bị đá ra khỏi bản đồ.
Bình luận viên và khán giả đều lặng im không nói một lời.
Một lúc sau, có người tức giận mắng: “Quá hèn hạ rồi.”
"Ta cứ ngây thơ nghĩ rằng cô sẽ đánh một cách nghiêm túc, thật không ngờ lại hèn mọn như vậy!"
“Đúng thật phụ nữ đều là sinh vật không thể tin tưởng được.”
“Bây giờ ta chỉ muốn biết bóng ma tâm lý của chiến đội Phượng Hoàng mà thôi.”
"Nói lý lẽ xong thì được quyền kêu bè kêu phái tới ư? Cô dám gọi người tới chặn đường lui của người ta. Chiến đội Túi Đồ Ăn Vặt gì chứ, phải gọi là chiến đội Hèn Hạ mới đúng."
Thời điểm khán giả kích động, bên phát sóng trực tiếp cũng theo đó mà lật mặt.
Đi xem thi đấu nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy qua hành động nào hèn hạ như vậy.
Thật đúng danh là Phong Thần.
Bóng ma tâm lý lúc này của Phượng Hoàng Vu Phi có thể được đo bằng tấn.
Lúc đầu giao đấu có thể tất cả bọn họ đều nghiêm túc đánh nhau, thế nhưng sau đó ắt sẽ có người nhân dịp hỗn loạn mà đi tìm nơi đối phương cắm cờ, tiêu diệt người giữ cờ.
Phượng Hoàng Vu Phi lật xem thứ hạng so tài, xếp thứ nhất là Kim Dạ Nguyệt.
Người lấy được cờ chính là hắn.
Phượng Hoàng Vu Phi nhìn về phía Minh Thù: “Hoa Thần của các ngươi đã sử dụng kỹ năng gì vậy?”
Giang Lưu trả lời: “Xuân Phong Vũ Lộ.”
Phượng Hoàng Vu Phi chưa từng nghe qua kỹ năng này, hắn hỏi thêm lần nữa: “Đó cũng là kỹ năng của Hoa Thần sao?”
Giang Lưu khéo léo trả lời: “Là kỹ năng được tăng cấp của Hoa Thần.”
Tăng cấp kỹ năng...
Kỹ năng tăng cấp...
Đợi đã!
Kỹ năng tăng cấp là cái gì vậy?
“Là kỹ năng tổng hợp đó!” Một đội viên yếu ớt nói: “Tôi từng nghe qua có người gọi kỹ năng tổng hợp là kỹ năng tăng cấp.”
So với kỹ năng tổng hợp thì cái tên kỹ năng tăng cấp dễ nghe hơn nhiều.
Thế nhưng tên gọi chính xác của nó là kỹ năng tổng hợp.
Kỹ năng tổng hợp là do hai kỹ năng hợp thành một kỹ năng mới, còn ra kỹ năng gì thì chỉ có thể trông vào số mệnh.
Cũng có thể hai kỹ năng sau khi gộp lại sẽ bị mất đi, tạo ra một kỹ năng không hề có tác dụng gì.
Nếu gặp may thì có thêm được một kỹ năng vô cùng lợi hại.
Xuân Phong Vũ Lộ của Giang Lưu rõ ràng là một kỹ năng tổng hợp vô cùng lợi hại.
Điều này thật là…
Điểm thú vị của Vấn Linh cũng từ điều này mà ra.
Kỹ năng có thể do chính bản thân mình hợp thành. Nguồn sức mạnh và thuộc tính nhân vật khác nhau sẽ có thể tạo ra được một kỹ năng độc nhất vô nhị.
Thế nhưng kỹ năng tổng hợp vẫn còn đang trong trạng thái chờ phát hiện, nên dù người chơi biết đến sự tồn tại của nó nhưng vẫn không thể biết được cách tạo ra nó.
Nhà phát hành vẫn chưa công bố sách hướng dẫn chính thức, thế nên cho đến thời điểm hiện tại vẫn đều là do người chơi tự mình tìm tòi ra được.
Vấn Linh có thể trụ được ở trong tương lai là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
-
Mặc dù Minh Thù chiến đấu có hơi hèn hạ nhưng kỹ năng của Giang Lưu đã làm cho mọi người hoàn toàn kinh ngạc, khiến ai nấy đều đổ xô đi tìm hiểu một phen.
Minh Thù chen ra từ trong đám đông, bỏ rơi người hầu Hướng Vãn bước lên xe của Tư Trầm.
“Tôi đã nói phương án kia không thể thực hiện được mà…”
Giọng nói của Tư Trầm lúc này khá to, thấy Minh Thù nghiêng đầu nhìn mình, Tư Trầm liền hạ thấp giọng: “Chờ tôi trở về sẽ bàn bạc chuyện này thêm lần nữa.”
Hắn cúp điện thoại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay sang hỏi cô: “Tranh tài xong rồi à?”
“Ừm, anh vừa gào thét cái gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Tư Trầm ra hiệu cho tài xế lái xe, kéo màn chắn xuống rồi hôn cô một trận.
Mọi phiền não và mất kiên nhẫn của hắn đều được cô mang đi hết.
Ở trên người cô có một thứ có thể khiến hắn bình tĩnh trở lại.
“Vợ à, chúng ta kết hôn nhé?” Hắn hôn lấy vành tai của Minh Thù rồi chuyển ra đằng sau, từ từ đi xuống phía dưới.
“Anh muốn em cho tôi một danh phận, muốn em công khai đứng ở bên cạnh anh.”
“Chẳng phải tôi đã cho anh danh phận rồi sao, còn chưa thấy thỏa mãn à?”
Tư Trầm hiểu ý của cô: “Đó là trò chơi nên tất nhiên là không giống rồi.”
Hắn thực sự lo lắng nếu cô không hoàn toàn ở trong thế giới của hắn.
Đôi môi TưTrầm dán sát vào cổ cô khiêu khích, răng nanh ở phía trên nhẹ nhàng xẹt qua mang đến từng đợt tê dại.
Đó là chỗ trí mạng.
Minh Thù mau chóng lấy lại hô hấp: "Anh đứng lên trước đã."
“Không muốn.” Tư Trầm càng ép cô nằm xuống: “Trừ khi em đồng ý với anh.”
“Vừa rồi anh mới làm nũng sao?”
Tư Trầm: “...”
Ai làm nũng?
Nói bậy!
“Nếu anh làm lại thêm lần nữa thì tôi sẽ suy nghĩ một chút đấy.”
Hứ!
Trước đây lão tử còn ra lệnh cho biết bao nhiêu người, bây giờ lại còn là ông chủ của một tập đoàn, làm sao có thể đi làm nũng được.
Tư Trầm hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Vợ à… kết hôn với anh đi mà… Coi như anh xin em đấy, được chưa nào?”
Vừa nói hắn vừa hơi ngẩng đầu, ánh mắt còn lóe lên vài tia van xin.
Khuôn mặt của tên tiểu yêu tinh này đúng là rất đẹp, đẹp đến nỗi ranh giới giữa nam với nữ cũng đều trở nên thật mơ hồ.
Hắn làm nũng như thế này…
Khiến người ta không cầm được lòng.
“Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Em phải suy nghĩ trong bao lâu?”
“Nếu anh hỏi thêm lần nữa thì khỏi phải nghĩ ngợi gì luôn.”
Ánh mắt của Tư Trầm chợt sáng lên: “Vậy em có đồng ý không?”
Minh Thù mỉm cười trả lời: “Không, tôi từ chối.”
Ngay lập tức khuôn mặt của Tư Trầm tràn đầy sự thất vọng: “Em nhất định phải suy nghĩ thật kỹ đó, anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, em sờ thử xem này còn có tám múi nữa, kỹ thuật ở trên giường cũng không tồi đâu.”
Tư Trầm kéo tay Minh Thù đặt lên người hắn, quần áo ngăn cách khá mỏng nên cảm giác thật sự không tồi chút nào.
Tư Trầm đột nhiên cúi đầu, giọng nói tràn đầy dục vọng: “Vợ à, em thơm quá, anh thật sự rất thích em…”