Ma pháp sư hắc ám: "..."
Không có.
Minh Thù ghét bỏ: "Các ngươi như vậy cũng không cảm thấy ngại khi làm nhân vật phản diện sao?" Tiêu chuẩn cơ bản của nhân vật phản diện cũng không có, quá tệ!
"..."
Tại sao không thể!
Không phải, ai là nhân vật phản diện?
Minh Thù ghét bỏ xong liền lấy một thứ để bọn hắn nhóm lửa.
Ma pháp sư hắc ám liếc nhau, ánh mắt không tự chủ được đặt trên người Minh Thù.
Minh Thù cắn một miếng thịt, hơi liếc mắt, con ngươi cười như không cười đảo qua bọn hắn.
Trong lòng đám người cuồng loạn, ngăn chặn suy nghĩ này rồi dựa theo lời Minh Thù làm.
Người bên trong thấy động tác của bọn hắn đều có chút khẩn trương.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Sứ thần Thanh Ca, ngươi đang chờ cái gì, nhanh cứu chúng ta ra ngoài."
"Bọn hắn là ma pháp sư hắc ám, ngươi cùng bọn hắn là một phe sao?"
Khúc Thanh Ca xiết chặt nắm đấm, con ngươi đỏ rực trừng mắt nhìn Phương Khê.
Khói xanh lượn lờ bay lên, kết giới ma pháp có thể ngăn cản ma pháp công kích cùng vật lý công kích nhưng không thể ngăn cản sương mù.
Ma pháp sư hắc ám quạt quạt cho khói bay lên, bọn hắn cũng biết thứ này không phải đồ tốt gì, tự mình bịt mũi miệng lại rồi lớn tiếng gọi Khúc Thanh Ca.
Người bên trong rất nhanh liền ngã xuống.
Phương Khê kiên trì lâu hơn một chút.
Hắn không nghĩ tới Minh Thù sẽ không biết xấu hổ như thế, trực tiếp dùng thuốc...
Phương Khê sờ sờ trong tay áo, tiểu tinh linh bị hắn bóp trong lòng bàn tay.
"Khúc Thanh Ca, ngươi muốn nhìn cô ta chết cứ tiếp tục."
"Thiên Diệp!" Khúc Thanh Ca lập tức cau mày: "Ngươi thả Thiên Diệp ra!"
Phương Khê chống đỡ thân thể lung la lung lay: "Để cô ta rút thứ này lại."
Khúc Thanh Ca quay đầu nhìn Minh Thù.
Người phía sau cắn thịt khô, hàm hồ nói: "Coi như ta rút lại hắn cũng sẽ không đem Thiên Diệp trả cho ngươi, sẽ chỉ dùng cô ta tiếp tục uy hiếp ngươi, tỉnh lại đi."
Lời nói của Minh Thù rất thẳng thắn, Khúc Thanh Ca làm sao lại không rõ.
Chỉ cần hắn không đem Thiên Diệp trả lại cho mình, mình liền bị hắn khống chế.
Thiên Diệp...
Đều là hắn không tốt.
"Khúc Thanh Ca!" Thanh âm bên kia lớn thêm mấy phần, ngón tay nắm chặt, phảng phất một giây sau liền sẽ bóp chết tiểu tinh linh trong tay hắn: "Ngươi muốn nhìn cô ta chết?"
"Ngươi dừng tay!"
Phương Khê dừng động tác lại: "Sự kiên nhẫn của ta có hạn."
"Không phải kiên nhẫn của ngươi có hạn, là thời gian có hạn đi." Minh Thù chen vào nói: "Ngươi đợi lát nữa, hắn rất nhanh liền không được."
Phương Khê giật khóe miệng một cái: "Bóp chết một tinh linh không có lực phản kháng không tốn bao nhiêu khí lực."
"Quân... Thường..." Khúc Thanh Ca khàn giọng mở miệng: "Ta..."
Minh Thù trầm mặc vài giây, Liên Tuế kéo tay cô, tròng mắt nhìn cô, con ngươi tiểu tinh linh ướt sũng, lương thiện giống như một kẻ ngu.
Minh Thù đem một chút thịt khô cuối cùng ăn hết, đứng dậy đi qua bên kia.
Phương Khê nhìn cô, có chút đề phòng.
Minh Thù mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên đưa tay, quyền trượng ma pháp bay về phía hắn.
Phương Khê: "!!"
Thân thể Phương Khê vốn đã không còn lực, vừa tránh khỏi quyền trượng ma pháp thân thể liền mất cân bằng té xuống.
Trong nháy mắt đầu óc mê muội, chờ hắn lấy lại tinh thần đã bị ma pháp sư hắc ám lôi ra khỏi kết giới, cánh tay bị đè ép, có người đang cầm tay hắn gỡ từng ngón ra.
Khúc Thanh Ca bổ nhào qua ôm Thiên Diệp lên.
"Thiên Diệp... Thiên Diệp, ngươi tỉnh lại."
"Tố chất thân thể của các ngươi thật sự không được." Minh Thù đứng trước mặt Phương Khê, quay đầu phân phó ma pháp sư hắc ám trước mặt: "Đánh cho ta, đừng chơi chết là được."
Ma pháp sư hắc ám: "..."
Không dám không dám.
"Quân Thường ngươi... AA..." Phương Khê kêu lên một tiếng đau đớn.
Minh Thù cong môi cười: "Không cần khách khí, chuyện nên làm."
"..."
Minh Thù quét một vòng trong đám người, không nhìn thấy Quân Nhân Nhân.
-
Khúc Thanh Ca muốn giết Phương Khê, bất quá thời điểm hắn động thủ, Quân Nhân Nhân đột nhiên dùng ma pháp trận xuất hiện, trong nháy mắt mang Phương Khê cùng phần lớn người rời đi.
Thiên Diệp bị thương lâm vào hôn mê, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, sau khi Liên Tuế chữa trị cho cô ấy, khí sắc nhìn qua đều tốt hơn nhiều.
"Sao ngươi lại lương thiện như thế?" Làm cho trẫm có chút không thích ứng.
"Cô ta cũng là tộc nhân của ta." Liên Tuế nói: "Ngươi... Nếu không thích... Sau này ta sẽ mặc kệ."
"Không, rất tốt." Lừa gạt rất tốt.
Khúc Thanh Ca đại khái là không muốn trở về Thần Điện, thời điểm Minh Thù rời đi hắn cũng đi theo Minh Thù.
Minh Thù muốn đến vực sâu hắc ám soán vị.
Khúc Thanh Ca nghe xong cũng không có phản ứng gì, tâm tư đều đặt trên người Thiên Diệp.
Khắp nơi công hội Ma Pháp đều dán lệnh truy nã Minh Thù cùng Khúc Thanh Ca.
"Cấu kết ma pháp sư hắc ám..." Trên khuôn mặt ôn hòa từ trước đến nay của Khúc Thanh Ca lộ ra một tia châm chọc.
"Không thì ngươi cũng soán vị đi?" Minh Thù giật dây hắn: "Ngươi xem a, sau này chúng ta liên thủ, toàn bộ đồ ăn vặt trên đại lục đều là của chúng ta."
Khúc Thanh Ca: "??"
"Ngươi muốn soán vị?" Khúc Thanh Ca lúc này mới phản ứng được, thần sắc kinh ngạc.
Minh Thù: "..."
Những gì trẫm nói trước đó đều vô ích sao?
"Soán vị ai?"
"Cửu U a." Thần điện Quang Minh bên kia không quen nha, vì tiết kiệm đồ ăn vặt, đương nhiên lựa chọn giết người quen.
"..."
Đây không phải là điện chủ của thần điện Hắc Ám sao?
Là vị hai năm này huyên náo xôn xao kia.
Cô muốn đi soán vị Cửu U?
Minh Thù nói soán vị liền soán vị, thời điểm giết tới vực sâu hắc ám, Cửu U lại đang tưởng tượng kế hoạch lớn, triển vọng tương lai.
Minh Thù đột nhiên giết đến tận cửa, Cửu U có chút mơ màng.
Bất quá trong tay Minh Thù còn cầm quyền trượng ma pháp của hắn, kia là đồ vật của hắn, cơ hội tốt như thế, đương nhiên Cửu U sẽ không bỏ qua.
Hắn muốn lấy quyền trượng ma pháp của hắn trở về.
Hiện tại hắn cũng không yếu như lúc vừa được thả ra.
Nhưng Minh Thù dùng sự thực chứng minh ——
Thời điểm ngươi trưởng thành, ta cũng không nhàn rỗi.
Cửu U bị Minh Thù đánh cho một trận...
Nhóm ma pháp sư hắc ám đều không đành lòng nhìn.
Đơn phương ngược sát.
Cửu U chật vật đứng bên ngoài thần điện Hắc Ám, hắn có chút mờ mịt...
"Đây là địa bàn của ta!" Cửu U đột nhiên gầm thét: "Quân Thường ngươi là tên hỗn đản, ngươi cút ra ngay cho ta!"
Đoạt quyền trượng ma pháp của hắn.
Hiện tại còn đoạt địa bàn của hắn!
Nữ nhân này làm sao lại không biết xấu hổ như thế!
Cửu U ở bên ngoài mắng một trận, có thể là mắng mệt mỏi liền yên tĩnh lại.
Nhóm ma pháp sư hắc ám thở mạnh cũng không dám.
Cửu U cũng không phải là đối thủ của cô, bọn hắn trừ phản bội còn có thể làm sao đây?
Bọn hắn không phải phản bội.
Bọn hắn là thức thời!
Minh Thù ngồi trên vị trí cao, bộ dáng mỉm cười vô hại, tuyệt đối không giống người trước đó treo Cửu U lên đánh kia.
Đối với bộ dạng này của Minh Thù, nhóm ma pháp sư hắc ám càng run lẩy bẩy.
Đây chính là ác ma đội lốt người.
So với Cửu U còn đáng sợ hơn.
Chọc không được.
"Nên làm gì thì làm cái đó, chỉ là đổi điện chủ mà thôi, yên tâm, ta không ăn các ngươi."
Ma pháp sư hắc ám: "..."
Má ơi!
Điện chủ mới muốn ăn thịt người!
Thần điện Hắc Ám vốn là tạo dựng chưa được bao lâu, toàn bộ nhờ giá trị vũ lực của Cửu U đè ép nên kỳ thật thần điện Hắc Ám không có ai lục đục với nhau.
Chỉ cần ngươi lợi hại liền có thể khống chế đám người này.