Người trên giường nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt tăm tối như nổi lên vô số tia máu, khiến người khác toàn thân cứng ngắc.
Minh Thù cười nhẹ nhăn nhó: “Vẫn rất khỏe, vừa rồi không phải anh sắp chết sao? Thả tay ra!”
Mấy giây sau Diêm Trạm mới buông cô ra: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Minh Thù lắc lắc cổ tay, trực tiếp rút kim truyền trị thương ra rồi đỡ hắn dậy, ác liệt nói: “Có người tới đón anh, giờ tôi phải đưa anh đi đổi tiền.”
Trên người Diêm Trạm không còn sức lực, chỉ có thể bị Minh Thù chèn ép.
Nghe thấy cô muốn đem mình đi đổi lấy tiền, hắn cũng không phản bác, chỉ đứng lên theo cô.
Dưới chân như nhũn ra, hắn trực tiếp ngã vào người Minh Thù.
Miệng vết thương có máu chảy ra, thấm đẫm vải, chóp mũi Minh Thù thoáng ngửi thấy mùi máu tươi.
“Anh đừng có chết, chết rồi thì không đáng tiền.” Minh Thù vòng qua eo hắn, nhặt quần áo ở trên giường choàng lên người hắn.
“Tôi có chết hay không đối với cô mà nói cũng không tổn thất gì. Cho dù là thi thể của tôi cũng rất đáng tiền.” Âm thanh của Diêm Trạm có chút thấp.
“Có kẻ hận anh tới mức phải bỏ tiền ra mua thi thể rồi dùng roi đánh thi thể?” Minh Thù tấm tắc hai tiếng:
“Phải chăng tôi nên làm một cuộc đấu giá?”
Như vậy có phải cô cũng muốn hận tôi, hận đến mức đánh roi lên thi thể không? Không phải đã có giá trị thù hận rồi sao?
Nghĩ lại vẫn rất hưng phấn.
Diêm Trạm chỉ cảm thấy cô gái dìu mình cười có chút hưng phấn, hoàn toàn không biết cô đang hưng phấn vì điều gì.
“Cô không hiếu kỳ vì sao bọn họ muốn giết tôi sao?”
“Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Tôi không hiếu kỳ, thật đấy, anh tuyệt đối đừng nói với tôi.” Đạo lý này trẫm hiểu, đừng hòng dùng cái này để lừa gạt mất đồ ăn vặt của trẫm.
Trẫm không nghe.
Diêm Trạm: “…” Sao tim lại mệt thế cơ chứ?
Minh Thù đỡ Diêm Trạm cao hơn mình cả cái đầu có hơi mệt, cô gọi vệ sĩ bên ngoài vào đưa hắn rời đi.
Lúc xuống lầu, Lục Mao vừa hô hoán vừa chạy lên: “Đại tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Bên ngoài đã có tiếng súng, hiển nhiên là giao chiến rồi.
Đầu Diêm Trạm ngày càng nặng hơn, hắn chỉ mơ hồ cảm giác được bọn họ một mực đi xuống dưới. Ánh sáng càng ngày càng mờ, hắn bị nhét vào xe, xung quanh rất lạnh.
Cửa bị kéo ra, một người khác ngồi vào, hắn có chút khó khăn nhìn về phía cô.
“Đi thôi.”
Xe khởi động, thân thể Diêm Trạm không cố định ngã trái ngã phải khiến vết thương hắn nứt ra, mùi máu tươi tỏa ra trong xe.
Minh Thù liếc hắn, thở dài ngồi sang để ổn định thân thể hắn, lại từ từ ôm vào lòng.
“Cô… không phải muốn đưa tôi đi đổi tiền sao?” Âm thanh của Diêm Trạm rất thấp nhưng lúc này trong xe cực kỳ yên tĩnh, Minh Thù nghe thấy rất rõ ràng.
“Ài, không kịp, anh không thấy người ta đều đã đánh lên sao.”
“À…”
Bên ngoài xe dần dần có ánh sáng, quanh đây rất hoang vắng, cũng không biết là ở đâu nhưng đối phương dám tấn công không e dè như vậy thì chắc chắn gần đây ít người.
Minh Thù cúi đầu bấm điện thoại di động, ánh sáng tỏa lên mặt hắn. Khóe miệng cô vẫn mỉm cười, cả người cô bật lên sự dịu dàng và nhẹ nhàng.
Diêm Trạm nhìn cô thuần thục gọi 110, sau đó báo có xã hội đen thanh trừ lẫn nhau, cũng đề nghị bọn họ lúc tiến đến hiện trường đừng để chuông báo động.
Khỉ chứ, âm thanh kia từ xa cũng có thể nghe thấy, có phần tử phạm tội nào nghe mà không bỏ chạy?
Diêm Trạm: “…”
Chưa thấy thao tác nào cợt nhả như vậy.
Báo cảnh sát xong, Minh Thù lại gọi điện thoại cho Lục Mao: “Nghĩ cách giữ chân chúng, chú ý an toàn, tốt nhất có thể chống đỡ nửa giờ. Không chịu được cũng không sao, đừng nạp mạng là được.”
Đây là vùng ngoại thành, cảnh sát xuất cảnh cũng cần thời gian.
“Đại tiểu thư, phía sau có xe bám theo chúng ta.”
Bộ đàm trong xe phát ra tiếng, là một chiếc xe bán tải.
Rất nhanh xe trước mặt đột nhiên dừng lại, con đường phía trước cũng bị chắn mất.
Minh Thù khều tay Diêm Trạm, cúi đầu sát hắn nói: “Xem ra cái mạng này của anh thật đáng tiền.”
Minh Thù buông hắn ra, đầu tiên là dùng di động gửi một vị trí định vị, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống.
Người trước mặt đã xuống, đứng nghiêm chờ cô.
Minh Thù từ từ đi qua, nhận hạnh nhân vệ sĩ đưa cho, đứng ở vùng giao thoa giữa bóng tối và đèn xe.
Toàn bộ đường lớn vắng lặng không tiếng động, ngay cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.
Tất cả mọi người giống như bóng ma đứng ngoài xe.
“Ôn tiểu thư.” Người đàn ông mặc áo gió đứng đối diện lên tiếng trước:
“Chúng tôi chỉ cần Diêm Trạm, cô giao người ra đây, có thể rời đi ngay bây giờ.”
Minh Thù bỏ hạnh nhân vào miệng, âm thanh trong trẻo truyền ra từ bóng tối: “Anh trả tôi bao nhiêu tiền?”
Thật là thẳng thắn.
Người đàn ông mặc áo gió sửng sốt một chút.
Vào đề hình như có gì sai sai…
“Hạ Nhàn trả tôi năm mươi triệu, anh trả tôi bao nhiêu?” Minh Thù lại hỏi:
“Dù gì cũng phải một trăm triệu mới thể hiện thành ý chứ?”
“…” Mở miệng là một trăm triệu, sao cô không đi cướp đi!
“Sáu mươi triệu.”
“Một trăm triệu.” Minh Thù ra khói bóng tối, nụ cười của cô lập tức rõ ràng:
“Diêm Vương tiếng tăm lừng lẫy sáu mươi triệu đã bán đi, người trong giới sẽ châm biếm tôi.”
Mặc dù biết người cầm quyền thế giới ngầm Thanh Thị là một cô gái nhỏ nhưng chợt nhìn thấy cô gái trẻ tuổi như vậy, đối phương thật có chút giật mình.
Nhưng cô cũng dám bán cả Diêm Vương, ai còn dám châm biếm cô!
Người đàn ông mặc áo gió ổn định tinh thần: “Bảy mươi triệu, không thể nhiều hơn nữa.”
“Một trăm triệu, không thể ít hơn nữa.” Minh Thù không nhường một bước.
Phía trước có người ghé tai người đàn ông mặc áo gió nói gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Thù, âm thanh lạnh lùng: “Ôn tiểu thư, cô muốn kéo dài thời gian?”
“Ôi chao, bị anh nhìn ra rồi.” Minh Thù không có chút gì xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại đặc biệt nghiêm túc nói:
“Có điều nếu anh thật sự trả tôi một trăm triệu, tôi nhất định sẽ giao người cho các anh. Thật đấy, các anh nghĩ cho kỹ đi.”
Người đàn ông mặc áo gió: “…” Có quỷ mới tin cô.
Người đàn ông mặc áo gió bắt đầu trấn áp thế trận.
“Ôn tiểu thư, tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Bây giờ đưa người của cô rời khỏi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Minh Thù bình tĩnh ăn hạnh nhân, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Theo như lời anh nói, từ lúc anh bước vào Thanh Thị của tôi, nước giếng đã phạm nước sông rồi. Hay là anh xem Thanh Thị của tôi là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, còn có thể thuận tiện bắt cá?”
Câu nói phía sau tuy vẫn là giọng nói nhanh nhẹn nhưng mọi người mơ hồ cảm thấy áp lực.
Cảm giác bị trấn áp này không giống ở những người khác, vô thanh vô tức (1) lại có thể khiến cho lòng người lạnh run, nảy sinh sợ hãi.
“Ôn tiểu thư, chuyện này vốn không liên quan gì tới cô, cô hà tất phải tranh giành vũng nước đục này?” Người đàn ông mặc áo gió cắn răng nói. Vào lúc này, có thể không đánh nhau đương nhiên là tốt, dù sao đây cũng là Thanh Thị… địa bàn của cô.
“Không lợi không làm, đây không phải rất có lợi sao? Bảo các anh cầm tiền đến mua, các anh lại không vui cho nên bây giờ không thể trách tôi.”
Minh Thù nhún vai: “Chi bằng các anh trả tôi một trăm triệu, tôi lập tức rời đi.”
***
(1) Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.