Làm sao lại làm ra loại chuyện này.
Minh Thù biết cô không tin nên làm cho nam nhân kia tỉnh lại hỏi một chút.
Lục Ngưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, có chút không biết làm sao.
Minh Thù làm cho nam nhân kia tỉnh lại.
Nam nhân vừa mở mắt liền thấy hai nữ nhân vây quanh mình, hắn đầu tiên là mơ màng, sau đó giận dữ.
"Các cô..."
"Xuỵt!" Minh Thù giơ ngón trỏ lên: "Đừng la lớn, không thì người xung quanh còn tưởng rằng mày là một đại nam nhân lại bị người ta làm cái gì, thật mất thể diện."
Nam nhân: "..."
Có xấu hổ hay không!
Lục Ngưng cũng không biết nên dùng biểu tình gì, may mắn lúc này là ban đêm, cũng không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô.
"Nhiều tiền như vậy, ai cho mày?" Minh Thù lắc lắc tiền trên tay.
"Tiền của lão tử..." Nam nhân ngữ khí hung ác: "Tiện nhân, trả tiền lại cho tao."
"Gặp chuyện bất bình, rút đao cướp bóc là chuyện tao phải làm, không khách khí."
"..."
Nam nhân hung ác trừng mắt nhìn Minh Thù, nữ nhân này đến cùng là từ nơi nào xuất hiện.
Cái ót đau quá...
"Tao hỏi mày tiền từ đâu tới."
"Liên quan gì đến mày." Nam nhân khả năng phát hiện mình cũng không bị trói lại, hắn suy nghĩ một chút đột nhiên đánh về phía Minh Thù: "Tiện nhân, ai cho mày xen vào việc của người khác... Ôi!"
Nam nhân ngã trên mặt đất, đầu đập rách da.
Hắn rõ ràng trông thấy nữ nhân kia ở phía trước, làm sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi?
Gặp quỷ?
Giọng nói Minh Thù từ phía sau vang lên, nam nhân chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt: "Là ai sai mày khi dễ cô ấy?"
"Không có... A..."
Nam nhân bị đau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong màn đêm.
Khu Đông Thành cũng có điểm tốt, cho dù có người nghe thấy tiếng kêu thảm như vậy cũng sẽ không có ai đến xen vào việc của người khác, trừ phi... Rảnh rỗi đau trứng.
"Không có..... " Nam nhân cắn răng giận mắng: "Lão tử chính là thấy cô ta dung mạo xinh đẹp."
"Tối như bưng mày còn có thể trông thấy dung mạo xinh đẹp, mày luyện Hỏa Nhãn Kim Tinh sao?"
"..."
Nam nhân chỉ là một người lăn lộn, không có trải qua huấn luyện gì, hắn cắn răng không nói, bất quá bởi vì tiền còn chưa tới tay.
Nhưng Minh Thù hỏi như vậy, chưa được vài phút liền không nhịn được khai ra.
"Là... Nữ nhân kia để tôi làm như vậy."
Trong lòng bàn tay Lục Ngưng toát mồ hôi lạnh, sẽ không... Sẽ không.
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Nữ nhân nào?"
Nam nhân: "Là, là nữ nhân vừa chạy ra ngoài lúc nãy, tôi không biết tên cô ta."
Nam nhân vốn muốn hãm hiếp cô ta, bất quá nữ nhân kia nói cho hắn tiền, còn mang tới cho hắn một nữ nhân khác, chuyện tốt như vậy, hắn đương nhiên đáp ứng.
Huyết dịch khắp người Lục Ngưng đông lại, khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên trán.
Y Tích...
Làm sao lại làm ra loại chuyện này?
Thế nhưng lâu như vậy, cô ta còn chưa trở lại cứu mình.
Chỗ này cách nơi ở của cô cũng chưa tới mấy phút đi bộ, vừa đủ thời gian đi gọi người.
Cô cứu Y Tích, cũng không mong được báo đáp gì, nhưng sao cô ta có thể đối với cô như thế?
-
Ban Lan đi qua đi lại trong căn phòng không lớn: "Lục Ngưng tỷ làm sao vẫn chưa trở lại?"
Y Tích ngồi ở ghế sa lon cũ nát: "Cậu đừng lo lắng, Lục Ngưng tự biết bảo vệ bản thân mình."
Ban Lan: "Điện thoại tôi đã cầm cho người khác, Y Tích tỷ, cô gọi điện thoại cho Lục Ngưng tỷ đi."
Y Tích không quá nguyện ý, nhưng ánh mặt sáng rực của Ban Lan đang nhìn cô ta, nếu cô ta không gọi, đoán chừng hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp gọi.
Y Tích lấy điện thoại ra tìm tới số điện thoại của Lục Ngưng.
Tiếng chuông từ ngoài cửa vang lên.
Sau đó là âm thanh mở khoá cửa.
Biểu tình của Y Tích cứng đờ, tay đang cầm điện thoại bỗng nhiên nắm chặt.
Ban Lan nhìn về phía cửa, trong lòng vui mừng có chút thở phào: "Lục Ngưng tỷ, cô đã trở về."
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lục Ngưng đứng tại cửa ra vào, thần sắc bình tĩnh, Ban Lan phát hiện Lục Ngưng không đúng: "Lục Ngưng tỷ, xảy ra..... Chuyện gì?"
"Ai, đi vào rồi nói, có mì tôm ăn cũng rất tốt." Trẫm không kén ăn, rất dễ nuôi!!
Trong bóng tối nhô ra một cái đầu, Ban Lan giật mình.
Ban Lan kinh ngạc chỉ về phía cô: " Cô... Tại sao cô lại ở cùng một chỗ với Lục Ngưng tỷ?"
Minh Thù phất tay, nụ cười vô tội: "Tôi ở cùng một chỗ với ai là tự do của tôi nha."
Lục Ngưng vào nhà, nghiêng người để Minh Thù tiến vào.
Phòng vốn cũng không lớn, lúc này có bốn người càng lộ vẻ chật chội.
Mà Y Tích đang ngồi trên ghế sa lon nhìn thấy Minh Thù, đáy mắt có một tia hận ý bắn ra.
Là cô ta...
Tại sao cô ta lại ở cùng với Lục Ngưng?
Lục Ngưng cùng cô ta có quan hệ thế nào?
Lục Ngưng không nói một lời đóng cửa lại, chuông điện thoại bởi vì đã đến giờ nên tự động cúp máy.
Trong phòng lâm vào hoàn cảnh tĩnh mịch.
Bầu không khí quá nặng nề, Ban Lan cũng không dám nói lời nào, đứng tại chỗ, ánh mắt không ngừng đảo qua ba nữ nhân đang ở giữa.
Tình huống này là thế nào a!!
Soạt ——
Lục Ngưng đặt chìa khoá xuống, lấy ra ba hộp mì tôm, mở ra, thả gia vị, đổ nước, đậy lại.
Động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
"Lục Ngưng tỷ..."
Lục Ngưng nhìn về phía Y Tích: "Y Tích, cô không muốn giải thích một chút sao?"
Y Tích không nghĩ tới Lục Ngưng sẽ trở về nhanh như vậy, lại cùng một kẻ thù khác trở về.
Lúc ấy Ban Lan cũng ở gần đó, chỉ cần hơi đối chất, cô ta căn bản cũng không có biện pháp nào nói sao cho đúng.
"Không có gì giải thích." Cô ta dứt khoát cười lạnh một tiếng, vò đã mẻ không sợ sứt: "Chính là tôi làm."
Tia hi vọng cuối cùng của Lục Ngưng tan biến: "Tại sao?"
Tại sao muốn làm như vậy!
"Tại sao?" Y Tích đứng lên, dùng khí thế thường xuyên sống trong vòng phú hào, làm cho cô ta lúc này nhìn qua cao cao tại thượng, giống như nữ vương: "Cô cũng không nhìn một chút mình là cái dạng gì, giả mù sa mưa tự cho là lương thiện. Còn muốn đi khu Tây Thành, cô cho rằng khu Tây Thành là nơi nào, cô muốn đến thì đến?"
Lục Ngưng lắc đầu, thần sắc không thể tin: "Tôi chỉ muốn để cho cuộc sống của mình tốt hơn, người thường muốn lên chỗ cao có cái gì không đúng? Cái này chính là lý do của cô?
Người khu Đông Thành ai mà không muốn đến khu Tây Thành sống?
Thế nhưng có người không cố gắng, vẫn luôn cảm thấy thế giới này không công bằng, đánh mất ý chí, chờ miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
"Đúng vậy." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Y Tích lộ ra nụ cười đương nhiên: "Người như cô nếu đến khu Tây Thành sẽ làm tôi cảm thấy buồn nôn."
"Cô..." Lục Ngưng trước đó đã phát hiện Y Tích cùng bọn họ không giống, cũng đoán cô ta có thể là từ khu Tây Thành đến, nhưng cô vẫn luôn không hỏi.
Cô cho cô ta ở lại, cuối cùng lại mang đến cho mình kết quả như vậy?
Đáy mắt ác độc của Y Tích thoáng hiện: "Lục Ngưng, đời này cô chỉ có thể ở nơi rách nát này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô bước vào khu Tây Thành."
Y Tích không mang theo gì nhấc chân đi ra ngoài, đi trong khí thế hiên ngang hùng dũng.
Phù phù ——
Y Tích không có dấu hiệu nào ngã xuống, đống đồ vật bên cạnh bị cô ta kéo theo, toàn bộ đập trên người cô ta.
Y Tích quay đầu, vừa hay nhìn thấy Minh Thù chậm rãi thu hồi chân.
"Cô làm gì!" Y Tích nổi giận gầm lên một tiếng.
Chính là nữ nhân này, lúc trước nếu như cô ta cứu mình, mình cũng sẽ không trải qua những chuyện về sau!!
Minh Thù nhún vai: "Chân không nghe lời, muốn chào hỏi cô."