Hơn nữa trên người hắn không có thẻ căn cước, cũng không có tiền giống như một đứa bé bị bỏ rơi vậy, vô cùng đáng thương.
Sau khi Bành Phái hồi tưởng lại cảm thấy vô cùng đau lòng cho đại ca của hắn.
Đẹp trai là vậy nhưng tại sao lại đáng thương đến thế chứ.
Đương nhiên sự thật chứng minh Bành Phái đã nghĩ sai rồi, tuy rằng đại ca của hắn nhìn qua thì trông có vẻ nghèo đói đáng thương, nhưng trên thực tế thì tuyệt đối không thiếu tiền.
Bành Phái là một kẻ không sợ phiền phức, do vậy hắn luôn kiên trì với Úc Kinh, kết quả là họ kết nghĩa làm anh em thân thiết.
Tính ra, kỳ thực thời gian Bành Phái quen biết Úc Kinh còn chưa tới nửa năm.
Minh Thù tấm tắc hai tiếng: “Cái kịch bản này, nếu như anh ta tỏ tình với cậu thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.”
Bành Phái vội vã xua tay: “Không dám không dám, tôi nào dám làm vấy bẩn đại ca.”
Hắn ta đâu phải đồng tính cơ chứ!
Hắn là trai thẳng! Thẳng tắp!
“Chị Khởi, anh Bành.” Nhị Đồng thấy ba người quái dị ngồi trong góc, cũng đi qua đó: “Mọi người đang làm gì vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Bành Phái cười gượng "ha ha", hắn cũng không dám để cho Úc Kinh biết mình đã nói việc này ra: “Vụ án của cậu kết thúc rồi sao?”
Trong chớp mắt, sự chú ý của Nhị Đồng bị dời đi, vẫn còn mang theo chút rụt rè như trước: “Không có, còn chưa triển khai nữa, nhưng đã bận rộn lâu như vậy rồi nên Cục trưởng cho chúng tôi nghỉ ngơi, ừm… Đại ca đâu?”
“Đại ca à, đại ca đi thừa kế gia sản rồi.”
Vẻ mặt Nhị Đồng mờ mịt: “???”
Minh Thù đưa cho Nhị Đồng cầm lấy một chiếc ghế nhỏ: “Nhị Đồng quản lý khu nào vậy?”
Nhị Đồng vội vàng nói cám ơn, sau khi ngồi xuống mới nói: “Là khu Tây thành.”
“Vậy cậu có biết vụ án của một cô gái bị giết bên bờ sông xảy ra mười bốn năm trước hay không?”
Nhị Đồng có chút kinh ngạc: “Chị Khởi hỏi cái này làm gì vậy?”
“Điều tra một chút.”
Nhị Đồng nhìn xung quanh một chút, bọn họ ngồi trong góc, phía sau chính là lối vào hậu trường không có ai cả.
"Vụ án lần này có vẻ có liên quan với vụ án lần trước. Trước đó không lâu có phát hiện một thi thể, sau khi phá án thì tìm được một ít manh mối có liên quan tới vụ án trước kia."
Chức vụ của Nhị Đồng quá thấp, bọn họ cũng chỉ có thể làm chân chạy vặt, về trọng điểm vụ án cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ biết là đã thành lập tổ chuyên án phụ trách bốn vụ án, bao gồm cả vụ án bên bờ sông kia.
“Còn nữa, cái người bị hại kia dường như cũng họ Kiều, tên là… Kiều… Kiều…” Nhị Đồng nỗ lực nhớ lại tên.
Minh Thù thay hắn nói tiếp: “Là Kiều Vận, chị gái của tôi.”
Mọi người yên lặng một cách kì quái.
Kiều Vận… Kiều Khởi…
Minh Thù có vẻ vô cùng bình thường, bình thường đến mức khiến người khác có chút sợ hãi.
“Có thể giúp tôi lấy hồ sơ vụ án không?” Minh Thù hỏi Nhị Đồng.
Nhị Đồng hốt hoảng lấy lại tinh thần, trong ánh mắt là không che giấu được sự áy này và cảm thông: “Những hồ sơ này đều ở tổ chuyên án, không thể tiết lộ ra ngoài… Tôi… Tôi sẽ thử xem vậy, xem có thể chụp ảnh lại cho chị hay không.”
Nhị Đồng cùng với Bành Phái tổ chức ban nhạc, nhìn qua thì có vẻ rất rụt rè, hơn nữa cũng không phải loại người quy củ gì cả.
Mọi người muốn an ủi Minh Thù, nhưng căn bản cô không có phản ứng gì, sau đó để cho bọn họ giải tán nên làm gì thì làm đó.
-
Nhị Đồng thực sự đưa hồ sơ cho Minh Thù, chẳng những có hồ sơ của Kiều Vận, còn mang tới hồ sơ của người bị hại gần đây nữa.
Người bị hại này là một học sinh trung học lớp mười một, sau khi đi học thêm thì không thấy trở về nhà, người nhà báo cảnh sát khi tìm được thì phát hiện ra cô ta đã chết một ngày.
Điểm giống nhau giữa hai nạn nhân ngoài việc đều là nữ ra thì đều bị cưỡng hiếp rồi giết ở bên ngoài, sau tai còn có một vết xước hình chữ X, sau khi kiểm nghiệm tử thi thì phát hiện ra vết xước là sau khi họ chết mới được khắc lên, vậy nên chỉ có thể kết luận là do hung thủ gây ra.
Khi cảnh sát nhận ra điểm đặc thù này, liền coi đây là điểm then chốt, xâu chuỗi các vụ án lại với nhau.
Theo như phán đoán của cảnh sát thì tên hung thủ này có thể là kẻ sát nhân liên hoàn.
Căn cứ vào đặc điểm này, mọi người bắt đầu tìm kiếm những vụ án trong mấy năm gần đây chưa được giải quyết.
Kết quả là cho bọn họ thực sự tìm ra vài vụ án mà sau tai nạn nhân có vết xước hình chữ X, từ trong những hồ sơ mới thấy chưa có ai đặt trọng tâm vụ án vào vết xước nhỏ kia.
Vì vết xước kia thực sự rất nhỏ, nếu như bộ phận pháp y sơ ý một chút hoặc là bộ phận pháp y ở địa phương nhỏ, căn bản sẽ không viết trong bản báo cáo.
Từ đây có thể thấy, e rằng còn nhiều trường hợp bị hại mà chưa được phát hiện ra.
Mấy vụ án ấy đặt chung một chỗ thì điểm giống nhau lại càng nhiều hơn.
Người bị hại cũng không có giãy dụa, không ai biết tại sao nạn nhân lại xuất hiên ở hiện trường vụ án, nơi mà họ đáng lẽ không nên có mặt ở đó, trong cơ thể còn có chứa thuốc mê và thuốc kích dục.
Minh Thù đem hồ sơ vụ án của Kiều Vận xem qua một lần, Nhị Đồng chụp lén có vẻ rất hoảng sợ, có nhiều chỗ bị nhoè, có chỗ lại bị thiếu trang nữa.
Trước đây khi Kiều Vận chết, hiện trường ngoại trừ Kiều Vận ra thì không tìm được thứ gì khác, hung thủ tựa như âm hồn vậy, không hề để lại bất cứ thứ gì.
Trên người Kiều Vận không có vết tích giãy dụa.
Căn cứ kết quả khám nghiệm tử thi thì trong cơ thể cô cùng lúc có cả thuốc mê và loại thuốc kia, hung thủ làm cho người bị hại vẫn còn chút ý thức, nhưng lại không có năng lực phản kháng, trong cơ thể còn có thêm loại thuốc kia, dường như là để cho người bị hại chủ động phối hợp.
Tên hung thủ này rất lạnh lùng, lý trí, có năng lực chống lại việc điều tra của cảnh sát.
Minh Thù hồi tưởng một chút chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Kiều Vận nhận được cuộc điện thoại của Úc Đình, nên không đi cùng với em gái nữa mà đi tới chỗ hẹn.
Úc Đình nói hắn và Kiều Vận sau khi gặp mặt xong liền tách ra, không đi cùng nhau.
Sau đó Kiều Vận đi đâu hắn cũng không biết.
Sau khi Úc Đình nói Kiều Vận đã rời đi được một tiếng đồng hồ, thì nguyên chủ có gọi điện thoại cho Kiều Vận, khi đó điện thoại di động của Kiều Vận đã không liên lạc được, nhưng nguyên chủ chỉ cho rằng là do điện thoại di động hết pin nên không cũng không suy nghĩ nhiều.
Thời gian xảy ra án mạng chính là trong khoảng một giờ đồng hồ đó.
Đã qua mấy năm như vậy rồi, máy quay giám sát năm đó chắc chắn không còn nữa, Minh Thù đang nghĩ cách làm sao có thể đi xem người bị hại gần đây nhất, kết quả lại nhận được điện thoại của cảnh sát.
Lục lại những vụ án trước ra điều tra, vậy nên người nhà của nạn nhân cũng bị gọi đến đồn cảnh sát một lần nữa để hợp tác điều tra.
Vấn đề hiện tại và vấn đề năm đó cũng không có điểm gì khác biệt.
“Chị cô khoảng thời gian đó có biểu hiện gì khác thường hay không? Ví dụ như có gặp gỡ ai đó, hoặc là có xảy ra chuyện gì không?”
Minh Thù nhớ lại ký ức rồi lắc đầu.
Nguyên chủ và Kiều Vận hầu như lúc nào cũng như hình với bóng.
Vị cảnh sát gật đầu: “Phiền Kiều tiểu thư nhớ kỹ lại một chút, e rằng còn sót lại một chi tiết nào đó có lợi cho việc điều tra của chúng tôi.”
Việc hợp tác điều tra cũng chỉ có như vậy, cho dù Minh Thù muốn hỏi cái gì thì đối phương cũng chỉ nói vụ án đang được điều tra, chưa thể nói rõ cho cô biết.
Sau khi hỏi xong thì Minh Thù đã bị đưa ra ngoài.
Ở bên ngoài cô gặp được Nhị Đồng, Minh Thù lôi kéo Nhị Đồng: “Phòng làm việc của tổ chuyên án ở đâu?”
“Chị Khởi, chị Khởi… Chị muốn làm gì vậy?”
“Cậu cứ nói cho tôi biết là được.”
Nhị Đồng: “…” Luôn cảm thấy dường như cô muốn làm chuyện xấu!
Thế nhưng khi Minh Thù cười híp mắt nhìn soi mói, Nhị Đồng đành nhỏ giọng nói: “Ở lầu ba, căn phòng số ba ở phía tay trái.”
Minh Thù vỗ vỗ bả vai gầy gò của Nhị Đồng, như một vị thanh tra kỳ cựu trong ngành: “Chàng trai, làm rất tốt!”
Nhị Đồng: “…”
Chị Khởi lại mang thêm rắc rối cho hắn rồi.
Có nên đem chuyện này nói cho đại ca hay không…