Lần sau có đồ ăn vặt cũng không đi về cùng hắn!
Tức chết trẫm!
Minh Thù một bên mặc quần áo một bên hung dữ trừng người trên giường.
Nam nhân nằm trên giường bên cạnh, bên hông đắp một đầu tấm thảm.
Lộ ra bả vai cùng lồng ngực, còn có vết tích mập mờ đặc biệt mê người.
Tiểu yêu tinh!
Minh Thù mặc xong quần áo liền quay người rời đi.
Vạt áo cô đột nhiên bị giật lại.
Độ Khâm giữ chặt vạt áo cô:"Tiểu Y, mặc quần áo."
"Ta mặc đại gia ngươi!" Minh Thù đem vạt áo lôi trở lại.
Độ Khâm lại kéo tay cô: "Ta."
Minh Thù tức giận: "Tự mặc."
"Không biết."
"..." Đánh rắm!
Thời điểm ngươi cởi quần áo trẫm thì sao?
Tên tiểu yêu tinh này lại dám gạt trẫm hầu hạ hắn mặc quần áo lâu như vậy!
Minh Thù quyết tâm cự tuyệt mặc quần áo cho hắn.
Độ Khâm đột nhiên xốc tấm thảm lên, trên người chỉ mặc một chiếc quần cộc, hắn trực tiếp đi về phía cửa.
"Ngươi làm gì!"
"Ra ngoài."
Ngươi không mặc cho ta, ta liền để như vậy đi ra ngoài.
Minh Thù: "..."
Minh Thù vòng hai tay lên ngực, cũng không ngăn cản hắn.
Trong đạo quán chỉ có hai con tiểu quỷ, hơn nữa còn là tiểu quỷ nam, hắn ra ngoài thì cho hắn ra ngoài chứ sao.
Trẫm sợ ngươi nha!
Trẫm liền xem ngươi làm!
Độ Khâm mở cửa cũng chưa nghe thấy thanh âm của Minh Thù, hắn đứng tại cửa ra vào, đi ra cũng không được, đi vào cũng chẳng xong.
Chẳng lẽ cô muốn nhìn mình mặc như vậy đi ra ngoài?
Độ Khâm bất tri bất giác nhớ tới trong đạo quán cũng không có nhiều người.
"..."
Cho nên hiện tại hắn phải xuống đài sao?
Độ Khâm ba một cái khép cửa lại.
"Không đi ra sao?"
Độ Khâm đi đến bên cạnh Minh Thù, đưa tay ôm lấy cô, tại bên tai cô trầm thấp nói: "Tiểu Y, giúp ta mặc."
Minh Thù: "..."
Phạm quy a!
"Tiểu Y, giúp ta..."
Mặt đơ đáng yêu là phạm pháp!!
"Giúp ta."
Giúp bà nội ngươi!
Mặc dù cuối cùng Minh Thù vẫn giúp Độ Khâm mặc quần áo...
Tiểu yêu tinh không tìm đường chết thật sự thật là khó gặp được.
Ai.
Minh Thù cùng Độ Khâm cứ trải qua quãng thời gian gà bay chó chạy như vậy, hai tiểu quỷ thường xuyên nghe thấy Minh Thù mắng Độ Khâm, còn muốn tìm hắn liều mạng.
Nhưng đảo mắt một cái hai người lại vung thức ăn cho chó.
Thế giới của các đại nhân thật phức tạp.
-
Người của đạo môn bị Minh Thù giáo huấn một lần, đám người này không biết là đang chuẩn bị đại chiêu hay là không dám đến tìm chỗ cô tìm phiền phức.
Minh Thù vui vẻ nhàn nhã, lúc không có chuyện gì làm thì lên diễn đàn nhận nhiệm vụ kiếm ít tiền mua đồ ăn vặt, thuận tiện tu đạo.
Đạo môn công địch đã nhanh chóng bò lên top 5.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có đạo sĩ lên núi."
Tiểu quỷ bay trên không trung báo tin cho Minh Thù.
Lại tới?
"Bao nhiêu người?"
"Chỉ một người."
Động tác vẩy vẩy tay áo của Minh Thù dừng lại, một người?
Lên núi chính là Ngọc Huyền chân nhân.
Ngọc Huyền chân nhân thái độ rất tốt, phảng phất là tới thăm cô.
Minh Thù nhìn đằng sau Ngọc Huyền chân nhân: "Ngươi đến dò xét, đại đội ở phía sau?"
Ngọc Huyền chân nhân giật giật khóe miệng một cái: "Chỉ một mình bần đạo."
"Thà một mình ngươi chết chứ không để đạo hữu chết? Ngươi thật đúng là đại công vô tư a." Minh Thù tán thưởng.
"..."
Có thể kính già yêu trẻ một chút hay không!
Ngọc Huyền chân nhân hít sâu một hơi: "Tầm Y, lần này ta đến không có mục đích khác, ngươi không cần khẩn trương."
Có mục đích khác cũng đánh không lại cô a.
"Ngươi thấy ta khẩn trương chỗ nào?" Minh Thù mỉm cười quét mắt về phía hắn: "Ta chỉ là nghĩ đến đám các ngươi muốn tấn công lên núi, kết quả chỉ một mình ngươi đến, cái này thật khiến ta bất ngờ, Huyền Môn các ngươi sợ là có độc nha."
Cái gì Huyền Môn các ngươi! Ngươi không phải người của Huyền Môn sao!
Ngọc Huyền chân nhân cảm thấy mình còn chưa nói xong sẽ bị tức chết trước.
Tại sao hắn lại phải tới chịu tội!
Đám người kia vậy mà đều ném hắn ra!
Ngọc Huyền chân nhân xuất ra khí thế đại lão hòa ái dễ gần:"Khụ khụ... Là như vậy, Độ Khâm ở chỗ này không có gây chuyện, chúng ta cũng không thể không có nhân đạo như thế cho nên quyết định để ngươi làm người giám hộ của Độ Khâm."
Các ngươi muốn nhân đạo cũng nhân đạo có không được a.
"Ngươi không thể để Độ Khâm đả thương người khác, không thể để Độ Khâm một mình rời khỏi Vô Lượng sơn, càng không thể Balabala..."
Ngọc Huyền chân nhân liên tiếp nói mấy cái không thể.
Minh Thù xem thường.
Đây là tiểu yêu tinh của cô, đương nhiên cô sẽ trông chừng cho thật kỹ, ai cần các ngươi đến chỉ huy!
Đánh không lại cô còn làm ra một bộ uỷ thác như thế, các ngươi đã hỏi qua ý kiến của Độ Khâm chưa?
"Tầm Y." Ngọc Huyền chân nhân nghiêm túc mấy phầ: "Ta biết trước kia ngươi là bởi vì chuyện của Thanh Thành Tử nên đối với Huyền Môn có rất nhiều hiểu lầm."
"Các ngươi không có bao che hung thủ tiêu diệt cả nhà Vô Lượng sơn?"
Ngọc Huyền chân nhân: "..."
Nào có cái gì là cả nhà, người của cả trên lẫn dưới núi cộng lại cũng chỉ năm ngón tay!
"Chuyện này..." Ngọc Huyền chân nhân thở dài: "Ngươi biết vì sao Thanh Thành Tử lại xây đạo quán ở đây không?"
"Làm sao ta biết."
Thời gian nguyên chủ gia nhập phái Vô Lượng là ngắn nhất.
Trừ việc cảm thấy sư huynh cùng sư phụ rất tốt, trên cơ bản cũng không biết chuyện gì.
Ngọc Huyền chân nhân quay người nhìn về phương xa: "Từ nơi này, ngươi có thể nhìn thấy cái gì."
Minh Thù thuận theo tầm mắt của Ngọc Huyền nhìn sang.
Dãy núi chằng chịt mờ mịt trong sương mù, nguy nga hùng vĩ.
Đó là hương của cổ mộ.
"Sư phụ ngươi rất thông minh, hắn tự thành lập một phái, lúc còn trẻ chính là đối tượng chúng ta ghen tị."
Ngọc Huyền chân nhân chậm rãi nói đến.
Thanh Thành Tử không có sư phụ, nhưng là hắn tinh thông các loại đạo pháp, tuổi nhỏ thành danh, mình xây phái Vô Lượng.
Lúc trước hắn muốn xây đạo quán ở chỗ thật xa như thế, bọn hắn cũng không rõ ràng vì sao.
Ngọc Huyền chân nhân thanh âm nặng nề: "Thanh Thành Tử mấy năm kia làm việc có chút cực đoan, quan hệ cùng Huyền Môn cũng rất kém, cuối cùng thậm chí đã rời khỏi Huyền Môn thường xuyên làm một chút chuyện chúng ta cũng không thể nào hiểu được."
"Về sau..."
"Một người bạn của sư phụ ngươi... Cũng chính là người ngươi cho là hung thủ, nhận được tin của Thanh Thành Tử truyền đến để hắn đến Vô Lượng sơn tìm hắn. Mặc kệ ngươi tin hay không, thời điểm hắn tìm tới sư phụ ngươi, sư huynh của ngươi đều đã chết."
"Sư phụ ngươi đúng là do hắn giết chết, nhưng lúc ấy sư phụ ngươi đã mất lý trí nên bất đắc dĩ mới giết hắn."
Ngọc Huyền chân nhân dừng một chút, thanh âm bao hàm tang thương: "Sau này chúng ta mới biết Thanh Thành Tử nhiều năm như vậy đều là đang nghĩ cách làm thế nào để m cổ mộ thả Độ Khâm ra..."
"Vì sao?" Thanh Thành Tử cùng Độ Khâm có quan hệ gì? Tại sao muốn thả hắn ra?
Ngọc Huyền chân nhân lắc đầu: "Không biết, đáp án này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết."
Những đạo thuật kia của Thanh Thành Tử từ đâu học được?
Rõ ràng là một thiếu niên thiên tài, sau này sẽ trở thành phái tông sư.
Cuối cùng lại rơi vào kết cuộc này.
Người trong huyền môn ai không thổn thức tiếc hận cho hansw.
Nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy xa...
"Bất quá đây chỉ là lời từ một phía của ngươi."
Thanh Thành Tử cũng chết hết, chân tướng năm đó đến cùng như thế nào ai biết được?
Đương nhiên chuyện này đối với cô mà nói cũng không quan trọng.
Ngọc Huyền chân nhân lắc đầu thở dài.
Lúc trước bọn hắn muốn giải thích, thế nhưng nha đầu này cái gì cũng không nghe.
Hiện đã giải thích xong, cô cũng không tin...
"Bất kể nói thế nào thì hiện tại Độ Khâm cũng ra ngoài rồi, nếu ngươi đã muốn giữ hắn lại liền phải chịu trách nhiệm với hắn."
"Bên ngoài... Đều là người vô tội."