"Nhìn cái gì!"
Tần Nghệ quát lớn một tiếng.
"Ôi, trưởng phòng thiết kế của chúng ta, đây là bị đuổi việc?" Một nhân viên nào đó bình thường cùng Tần Nghệ không hợp nhau trực tiếp lên tiếng.
Tần Nghệ trừng người kia một chút, ôm đồ vật đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua Minh Thù, hận ý dưới đáy mắt của Tần Nghệ đều tràn ra tới.
"Ngải Diệp cô hại tôi!"
"Sao lại là tôi hại cô rồi?" Minh Thù chống cằm: "Tôi bất quá chỉ là nói ra sự thật, nếu cô không làm, tôi có thể hại cô?"
"Chuyện điện thoại, còn có cuộc điện thoại hôm nay, cô dám nói không phải cô làm ra?"
Mặc dù cô ta không biết làm sao cô làm được, nhưng những tấm ảnh vừa rồi trên trang web cũng đã không nhìn thấy...
"Là tôi làm."
Minh Thù hào phóng thừa nhận.
Tần Nghệ sửng sốt một chút, không nghĩ tới Minh Thù cứ như vậy thừa nhận.
Thoáng cái Tần Nghệ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô cho rằng những tấm ảnh kia tôi chỉ lưu trên web sao? Ngải Diệp, cô chờ đó cho tôi!"
Tần Nghệ nói xong liền đi.
Ngải Diệp!
Cô ta sẽ không bỏ qua choco!
Cô ta muốn để mọi người trong công ty đều biết cô là hạng người gì, hại cô ta bị mất việc, cô cũng đừng nghĩ sẽ được tiếp tục ở công ty.
Minh Thù có chút nâng khoé môi: "Vậy tôi còn phải cám ơn cô đã nhắc nhở, tối nay tôi sẽ thăm viếng cô, tiểu khả ái."
Minh Thù nhìn đám người thảo luận náo nhiệt bên kia một chút, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Ban đêm ăn cái gì thì tốt!
Nhất định phải ăn no một chút, như vậy mới có sức thăm viếng tiểu khả ái!
"Sao Tần Nghệ lại bị đuổi việc?"
"Không biết..."
"Hỏi người khác một chút."
Chuyện Tần Nghệ bị đuổi việc rất nhanh liền truyền đến khắp toàn bộ công ty.
Bất quá nguyên nhân bị đuổi việc vẫn luôn không có ai biết, công ty cũng không đưa ra một lý do cụ thể.
Chu tổng gọi Minh Thù đi vào.
"Ngải Diệp, chuyện này không phải chuyện gì tốt, sợ là sẽ ảnh hưởng đến công ty, cho nên cao tầng quyết định không công khai, công ty sẽ đền bù cho cô."
"Là phía trên Tần Nghệ có người làm chỗ dựa?"
Sắc mặt Chu tổng xấu hổ một chút.
Nếu như không phải chuyện này quá ác liệt, Chu tổng sẽ trực tiếp nháo đến đổng sự bên kia, nhất định phải đuổi việc Tần Nghệ, đoán chừng phía trên còn muốn bảo vệ Tần Nghệ.
"Ngải Diệp, có đôi khi chính là thân bất do kỷ. Cô yên tâm, những thứ cô nên có, nhất định tôi sẽ cho cô." Chu tổng rất quý nhân tài.
"Vậy người ở phía trên còn không phải sẽ làm khó dễ tôi sao?"
"Phốc..." Chu tổng mặt lạnh như băng đột nhiên cười lên: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chúng ta là bộ phận thiết kế, không giống những bộ phận khác, cô biết một nhà thiết kế tốt có bao nhiêu khó khăn không? Vì Tần Nghệ mà ảnh hưởng đến toàn bộ lợi íc của công ty? Ngải Diệp, xã hội này là rất thực tế."
Tác phẩm của nhà thiết kế trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ tình huống tiêu thụ..
Vì sao lúc trước Tần Nghệ lại được cao tầng coi trọng?
Điều kiện chủ yếu không phải cũng là bởi vì tác phẩm của cô ta sao?
Trong công ty dung mạo xinh đẹp thì dẹp đi.
Nếu cô ta không có tác phẩm, người phía trên có thể coi trọng cô ta?
"Được rồi, bản thiết kế của mùa này cô tranh thủ giao cho tôi."
Minh Thù ngờ vực nhìn cô ấy.
Chu tổng đã khôi phục lại bộ dáng nữ cường nhân: "Yên tâm, dùng tên của cô."
-
Tần Nghệ đến cùng là vì sao bị đuổi việc, nguyên nhân vẫn đang được phân vân.
Lúc này liền phải xem não ai đại động.
Ai nói đến càng giống công ty kia bên kia còn nhiều chuyện giấu hơn nhiều.
Minh Thù cùng Chu tổng tựa hồ cũng là người biết chuyện.
Lão yêu bà bọn họ cũng không dám hỏi.
Nhưng Minh Thù lại không chịu phối hợp nói cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến ấn tượng của Minh Thù trong lòng đám nữ nhân ấy càng xấu hơn.
Đương nhiên trước kia cũng không có tốt hơn.
Trước kia liền sai sử nguyên chủ làm việc.
Về sau làm trợ lý cho Tần Nghệ, Tần Nghệ vô tình hay cố ý gây thù hằn cho nguyên chủ, dẫn đến cô ngay cả một người bạn cũng không có, vẫn luôn bị cô lập.
Cho nên hiện tại cục diện này.
Cùng trước kia khác biệt lớn nhất đại khái chính là Minh Thù sẽ cự tuyệt những yêu cầu vô lý của bọn họ, làm bọn tức giận đến giậm chân.
Minh Thù tan tầm ra ngoài liền bị một cảnh sát cản lại.
Cảnh sát đến nói cho cô chuyện tai nạn trước đó.
Đã tìm được xe gây tai nạn, nhưng chủ xe cùng ngày ở bên ngoài, hắn cũng không rõ ai đã mở xe của mình.
Người gây ra họa vẫn không tìm được.
Cảnh sát lại đem một cái túi giao cho Minh Thù, nói là trước đó cô quên mang đi, cùng một vài thứ khác trong xe.
Để cô nhìn xem là của cô hay là chủ xe Tần Nghệ, nếu như là của Tần Nghệ thì giúp một tay chuyển giao cho cô ta.
Minh Thù cùng cảnh sát tách ra, trực tiếp đi ăn cái gì đó.
Cô mở những vật kia ra, cũng đều là của nguyên chủ, đồ của Tần Nghệ đoán chừng sớm đã bị cô ta lấy đi.
Có đôi khi nguyên chủ phải lái xe Tần Nghệ đưa đón cô ta, phía trên có đồ đạc của cô cũng không kỳ quái.
"Đồ ăn của cô đã đủ."
"Được." Minh Thù đem cái túi để qua một bên, bắt đầu ăn cơm.
Hiện đại thật tốt!
Có thật nhiều đồ ăn ngon!
"Ngộ ca ca, rốt cuộc là anh chuyển đến nơi nào?"
"Ngộ ca ca... Tôi thật sự không quan tâm, anh nói cho tôi biết anh chuyển đi nơi nào? Tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh, tôi chỉ là lo lắng cho anh..."
Minh Thù nghe thấy thanh âm, ánh mắt tùy ý nhìn sang, rất nhanh liền dời đi, một giây sau lại cấp tốc chuyển lại.
Đây không phải là chủ nhà mới nhậm chức của cô sao?
Tông Ngộ đứng bên hành lang, đứng trước mặt hắn là một cô gái, cô gái một đáng thương nhìn hắn, thương tâm đến cực hạn.
Tông Ngộ lãnh đạm, không có biểu lộ không kiên nhẫn cũng không có lộ vẻ muốn an ủi cô gái, mặc cho cô ta khóc.
Hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, ánh đèn chiếu trên người hắn như dát lên một tầng ánh sáng.
Vẫn là bộ tây trang màu đen, mỗi một cúc áo đều cài đến vô cùng cẩn thận, cao quý thanh nhã, không khác nào một quý tộc tôn quý cổ xưa.
"Ngộ ca ca..." Cô gái đưa tay muốn kéo Tông Ngộ.
Tông Ngộ cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt quét về phía cô gái, đồng thời lui lại một bước.
Cô gái bắt vào khoảng không, thần sắc trên mặt càng lộ vẻ ai oán.
Minh Thù vuốt vuốt chiếc đũa, nam nhân này sợ là muốn độc thân cả đời nha!
Nghĩ xong lại cảm thấy không đúng lắm.
Người này giống như là tiểu yêu tinh nhà mình!
Minh Thù nhìn đồ ăn vẫn còn chưa ăn xong...
Được rồi.
Dù sao hắn cũng sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn no rồi nói sau.
Tiểu yêu tinh sao có thể so với đồ ăn!
Minh Thù nghĩ đến lạc quan.
Thế nhưng cô không nghĩ tới Tông Ngộ sẽ không xuất bài theo lẽ thường a.
Tông Ngộ lại đứng ở trước mặt cô.
Minh Thù một ngụm đem viên thịt xử lý.
"Chủ nhà tiên sinh, tôi không mời khách!"
Tông Ngộ cực nhanh gõ mấy chữ cho cô xem.
"Giúp tôi giải quyết nữ nhân phía sau."
Minh Thù chững chạc đàng hoàng: "Chủ nhà tiên sinh, tôi chỉ là một người bình thường, không làm chuyện giết người phóng hỏa. Anh ra giá bao nhiêu tiền?"
"Ngộ ca ca anh biết cô ta?" Cô gái đã đi qua, trong giọng nói yếu ớt lại mang theo một chút phòng bị."
Tông Ngộ gõ trên điện thoại ra một chuỗi số.
Cô gái thấy hai người giao tiếp cùng nhau, lập tức có chút bất mãn.
"Ngộ ca ca, cô ta là ai vậy?"
Hỏi xong cô gái lại quay đầu nhìn Minh Thù, cảnh cáo nói: "Tôi cho cô biết, cô không nên cảm thấy Ngộ ca ca dễ bị lừa, Ngộ ca ca sẽ không thích đám nữ nhân như các người!"
"Hắn thích nam nhân."
"..."
*
Đồ ăn vặt: Ư! Tách ra về một ván.
Tông Ngộ: A.
Đồ ăn vặt:...