Minh Thù cũng không ép buộc, cho người âm thầm theo dõi rồi mới để hắn tự mình giải quyết.
Có điều lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Minh Thù bảo Úc Kinh dọn vào ở nhà cô.
Đối với lần này, Thôi Du Tuệ chào đón vô cùng nhiệt liệt, ngay cả phòng khách cũng tiết kiệm, trực tiếp để hắn ở cùng phòng với Minh Thù.
Úc Kinh quan sát căn phòng của Minh Thù, sờ chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, bộ dạng nhìn thấy cái gì cũng tò mò.
Minh Thù đang đổi chăn, từ màu trắng mịn đổi thành màu lam.
“Cái này là do ai tặng vậy?”
Thứ mà Úc Kinh đang cầm là chiếc hộp mà Minh Thù thuận tay ném lên bàn, là sợi dây chuyền Trịnh Quang Minh tặng cô lúc trước.
“Trịnh Quang Minh, là người lúc trước ở Úc gia anh đã gặp qua rồi đó.”
“Em có thích không?”
“Không.”
Úc Kinh tựa như lúc này mới thoả mãn, sau đó đem sợi giây chuyền kia ném vào trong ngăn kéo, nhưng dường như không yên lòng nên lại đưa tay đẩy nó vào tít trong góc tủ.
Minh Thù: “…”
Căn phòng của Minh Thù không được coi là nhỏ, tủ quần áo lại lớn như vậy bên trong lại chất đầy quần áo mà Thôi Du Tuệ đặt mua cho cô, căn bản là không có chỗ cho Úc Kinh để quần áo.
Cuối cùng Minh Thù đem đống quần áo khoa trương ấy thu lại để ra một khoảng trống.
Úc Kinh lúc đầu chỉ ngồi ở trên giường nhìn Minh Thù, Minh Thù mở vali ra, khoảnh khắc cô cầm lấy “vật gì đó” của “người nào đó” lên, hắn mới đột nhiên đứng dậy: “Cái đó… anh tự mình làm.”
Minh Thù đứng ở bên cạnh nhìn hắn sắp xếp.
Úc Kinh bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy không được tự nhiên, lúng túng cầm quần áo nhét vào, đóng cửa lại.
Hắn quay đầu nhìn Minh Thù, cả căn phòng này đều có hơi thở của cô, Úc Kinh trong lòng khẽ rung động, ngón tay xoa nhẹ gương mặt Minh Thù.
Hắn khom lưng ngậm lấy cánh môi Minh Thù.
“Tiểu Khởi…” Giọng của Kiều Thành từ bên ngoài vang lên.
Úc Kinh: “…”
Cha vợ thực sự nghiêm túc chứ? Lúc này ư!
Minh Thù bật cười nhìn hắn, vòng qua hắn đi ra mở cửa.
Kiều Thành giống như kẻ gian đứng ở bên ngoài, ôm một cái hộp trong lòng: “Tiểu Khởi, lại đây, cha để phần lại cho con này.”
Minh Thù: “…” Cha xác định là để phần lại cho con một chút chứ không phải vì muốn giấu chiếc hộp đấy chứ?
Người cha ruột này ngoại trừ việc hãm hại cô ra thì chắc chắc không có ý tốt gì khác.
Kiều Thành mang vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ ngoan ngoãn kín đáo đưa chiếc hộp cho Minh Thù: “Đừng nói cho mẹ con biết.”
Kiều Thành liếc mắt vào bên trong, nhưng không thấy Úc Kinh đâu mới vặn nhỏ tiếng nói: “Tiểu Khởi, tốt nhất là phải điều độ nghe chưa.”
Minh Thù: “…”
Kiều Thành nói xong liền chạy trốn, Minh Thù mở hộp ra, bên trong quả nhiên chỉ còn hai miếng điểm tâm.
Chín mươi phần trăm đã bị ăn mất rồi!
“Tiểu Khởi, đã đêm khuya rồi mà con vẫn còn cầm đồ ăn nữa? Đồ ngọt như vậy, ăn nhiều không tốt đâu.” Thôi Du Tuệ xuất quỷ nhập thần hiện ra.
“Là cha cho con.” Minh Thù không chút lưu tình bán đứng Kiều Thành: “Cha chỉ để lại cho con hai chiếc.”
Xem xét hành vi tận dụng mọi cơ hội ăn vụng của Kiều Thành, Thôi Du Tuệ dĩ nhiên là chọn tin tưởng con gái mình, nghe vậy sắc mặt bà lập tức thay đổi: “Kiều Thành!”
Trước lúc rời đi, Thôi Du Tuệ để lại một câu: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhà chúng ta có cách âm vô cùng tốt đó.”
Minh Thù: “…”
Minh Thù đóng cửa lại, thấy Úc Kinh còn đang đứng tại chỗ mới bảo hắn một tiếng: “Đi tắm.”
Úc Kinh bật ra lời mời: “Cùng tắm không?”
“Không rảnh.” Trẫm còn có hai miếng điểm tâm cần phải giải quyết.
Úc Kinh: “…”
Úc Kinh buồn bực đi tắm, tiếng nước rào rào vang lên, nước từ đỉnh đầu hắn chảy xuống theo khuôn mặt, sắc mặt có chút thần bí.
Úc gia…
Hắn giơ tay vuốt mặt.
Vì không muốn để cho đồng bào nam tính bị cản trở, Úc Kinh chỉ quấn khăn tắm liền đi ra ngoài, nửa người trên ở trần, xung quanh còn có bọt nước đọng lại vô cùng mê hoặc.
Nhưng khi hắn chuẩn bị xong tư thế rồi đi ra ngoài thì gian phòng căn bản không có ai.
Úc Kinh: “…” Thực sự muốn nói câu chửi thề.
Minh Thù đi xuống phía dưới lấy đồ, tiện thể xem hiện trường Kiều Thành tiên sinh bị dạy dỗ mà không hề có chút áy náy nào, lại còn có thể học một ít để về sau dạy dỗ tiểu yêu tinh của cô.
Khi cô đi lên thì Úc Kinh đã nằm ở trên giường rồi.
Úc Kinh đang nghịch điện thoại di động, cô tiến đến nhưng hắn cũng không có chút phản ứng nào.
Minh Thù cầm quần áo đi tắm, khi làm xong mọi việc thì cũng đã nửa tiếng trôi qua, Úc Kinh gối cánh tay điện thoại di động để ở bên cạnh hiển nhiên là đang ngủ.
Minh Thù nhẹ nhàng tắt đèn rồi đi tới bên cạnh.
Mới vừa nằm xuống thì thân thể nóng bỏng của Úc Kinh liền tiến đến, a… khỏa thân.
Úc Kinh nheo mắt trong bóng đêm chuẩn xác ngậm lấy môi Minh Thù, hormone nam tính kết hợp hài hòa với hương thơm thanh mát sau khi tắm.
Minh Thù bị bao vây tại chỗ, hô hấp bị chiếm đoạt, nụ hôn của hắn mới đầu nhẹ nhàng như cơn mưa phùn rồi điên cuồng như cơn mưa rào.
Váy ngủ Minh Thù bị đẩy tới trên bụng, giọng Úc Kinh khàn khàn, ở trên nơi mềm mại của cô mà hỏi ý kiến: “Anh tiến vào nhé?”
“Em bây giờ nói không được, anh sẽ không đi vào sao?”
Úc Kinh cúi đầu, lần nữa ngậm cánh môi cô, thân thể nhịp nhàng tiến vào: “Đương nhiên là không làm rồi, vì tất cả anh đều nghe theo em.”
Minh Thù suýt chút nữa giơ tay tát cho hắn một cái, con bà nó, lời nói và hành động có thể hoàn toàn khác nhau như vậy sao?
“Đây chính là nghe em sao?”
Úc Kinh hô hấp dồn dập: “Vừa rồi em không có từ chối anh…”
Khi bắt đầu rất khó khăn khiến hai người không dễ chịu, sau một lúc mơn trớn mới chầm chậm tìm được cảm giác.
“Vợ, gọi tên anh.”
Minh Thù không lên tiếng.
Úc Kinh cũng không nổi giận, hắn khống chế dục vọng rồi từng chút từng chút mơn trớn thân thể cô cho đến khi Minh Thù thả lỏng.
“Úc… Kinh.”
Trong bóng tối, Úc Kinh chậm rãi nở nụ cười.
-
Ngày hôm sau Minh Thù vô cùng không có tinh thần, đồ ăn vặt cũng không động đến, nhưng đây không phải là vấn đề về thể lực!
“Chị Khởi, sao hôm nay tinh thần lại kém như vậy?” Ngay cả hoa quả cũng không ăn vụng nữa rồi.
Minh Thù nằm úp mặt ở trên quầy bar, lẩm bẩm một tiếng: “Mệt.”
Cô gái nghi hoặc: “Mệt ư? Tối qua chẳng phải chị về nhà sớm hay sao?”
“Chính vì về nhà sớm nên mới mệt đó.” Đều do tiểu yêu tinh gây ra.
“Thấy tôi mệt như vậy rồi, đĩa đó…”
Cô gái ngay lập tức xoay người đi mất.
Kế sách của chị Khởi thực sự là càng ngày càng thâm sâu.
Minh Thù: “…” Trẫm là bà chủ đó nghe chưa! Tôn trọng bà chủ của các người một chút đi!
Có tin hay không trẫm trừ tiền lương của các người hay không hả!
Minh Thù xoay người đi tìm nữ đầu bếp, nữ đầu bếp đối với cô tốt bụng hơn nhiều.
Nhưng mà…
“Cô có thể nói cho tôi biết vì sao vị tổng giám đốc này không làm việc, lại chạy tới nơi này chơi bời lêu lổng vậy chứ?”
Nguyễn Tiểu Liên thấp thỏm không yên: “Tôi… Tôi cũng không biết.”
Phong Hoành mặt không biến sắc ngồi đối diện bọn họ: “Úc tiên sinh đã trở về Úc gia rồi sao?”
“Liên quan gì tới anh?” Đã không biết nấu cơm lại còn muốn đoạt nữ đầu bếp với trẫm, Minh Thù cũng không muốn cướp đi ánh hào quang của nhân vật nam chính.
“Tôi nghe nói gần đây bầu không khí của Úc gia rất căng thẳng, việc Úc tiên sinh cầm di chúc quay về đã trở thành cái cớ cho mọi người chỉ trích.”
Minh Thù hoài nghi: “Anh rốt cuộc muốn nói điều gì?”
“Nơi này của cô không an toàn vậy nên tôi đưa tiểu Liên đi công tác một thời gian.”
“Nằm mơ! Không có chuyện đó đâu!” Vòng vo cuối cùng là muốn cướp đi nữ đầu bếp của trẫm! Đồ nam chính mưu mô!
Phong Hoành: “…”
Phong Hoành hít một hơi: “Tiểu Liên có quyền tự lựa chọn.”
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Tôi là bà chủ của cô ấy.”
Phong Hoành: “Vậy nên tôi mới thay cô ấy xin nghỉ phép.”
Minh Thù dừng lại hai giây rồi đột nhiên vỗ bàn: “Tiểu Liên, cô nói đi, cô theo ai hả!”
“Tôi…” Nguyễn Tiểu Liên hết nhìn Minh Thù rồi lại nhìn sang Phong Hoành: “Phong tổng… Tôi… Tôi đang làm việc, nếu như xin nghỉ thì không hay lắm, hơn nữa tôi đi với anh cũng không giúp được gì.”
Chị Khởi luôn luôn giúp đỡ cô, cô không thể chỉ vì mối quan hệ này mà muốn làm gì thì làm.
Làm việc ở đây là nhiệm vụ của cô.
Phong Hoành thật muốn lấy tiền đập người.