Chúng tiên: “…” Cay đắng.
Sắc mặt Long Sa Tuyết cũng thay đổi, nhưng nghĩ chuyện này cũng không liên quan nhiều đến mình, nàng ta liền tỉnh táo lại.
Ngọc Huy giống như được nhắc nhở: “Ao sen kia ở phía tây, đi xuyên qua chính là sân tập võ. Bên cạnh ao sen còn có một cây thanh liễu đặc biệt to.”
Minh Thù nhìn về phía Long Sa Tuyết: “Long công chúa, mời.”
Ngọc Huy cũng đã nói rõ ràng như thế, Long Sa Tuyết chỉ có thể chuyển bức họa đến chỗ ao sen.
Ai biết vừa chuyển bức họa được một lát liền thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm (1) xuất hiện, tiếp theo lại thêm mấy đứa nữa đi ra từ sân tập võ, nhìn thấy bọn họ thì chủ động chào hỏi, sau đó cả đám trẻ nghịch ngợm đi vòng qua phía sau ao sen.
Chúng chồm hổm ở phía sau cũng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi chém gió, ai biết được có người lại nhắc tới việc đại hôn của Tạ Sơ Dương mấy ngày trước.
“Ngân Tranh tiên tôn thật là xinh đẹp.”
“Đẹp thì có ích gì, ngươi có chạm vào được không, ha ha.”
“Ta nghe nói ngàn năm trước Ngân Tranh tiên tôn và Sơ Dương tiên tôn là kim đồng ngọc nữ cơ mà, không biết sao lại thành như vậy. Ngươi xem Sơ Dương tiên tôn thành thân, đột nhiên tính tình người thay đổi hẳn, ta nghe nói, người bị kích động đến phát điên.”
“Ha, nói không chừng không gả được thì sao?”
“Xinh đẹp như vậy mà không ai thèm lấy, không phải là có tật xấu gì đấy chứ?”
“Những nữ nhân của tiên giới đều giả bộ rụt rè, lần trước ta còn chứng kiến ai kia với ai kia ôm ấp đấy, nói không chừng Ngân Tranh tiên tôn lén lút thông đồng với người nào, chúng ta không biết đấy thôi.”
“Cũng phải, nhiều năm như vậy, một mình người thật là trống trải…”
Nhóm trẻ nghịch ngợm hiển nhiên chỉ ngồi chém gió nhưng dùng từ cực kỳ khó nghe, chúng càng nói càng quá đáng, sau đó liền thấy bóng dáng Ngọc Huy xuất hiện trên bức họa, hắn đứng ở nơi chúng không nhìn thấy được. Mãi đến khi chúng dừng nói chuyện với nhau, Ngọc Huy mặt không đổi sắc rời đi, như thế lại càng đẹp trai hơn mấy phần.
Ngọc Huy không yên lòng, cô không phát hiện ra cái gì chứ?
Sớm biết sẽ có ngày xảy ra việc này, lúc đó hắn đã không dùng biểu cảm đó.
“Các ngươi còn gì muốn nói nữa không?” Minh Thù nhìn xuống đám người bên dưới, ý cười càng đậm.
“Còn không quỳ xuống!” Có đại nhân quát một tiếng.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm vội vàng quỳ xuống, run run nói không nên lời.
“Tiên tôn, là chúng ta quản giáo không nghiêm, xin tiên tôn bớt giận, ta sẽ phạt chúng đến đài khiển trách… nửa tháng!”
“Ta cũng phạt tiểu tử thối này đến đài khiển trách nửa tháng, nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt.”
Bọn họ vừa nói, vừa lôi những đứa trẻ nghịch ngợm của mình đi.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm này khóc nức nở: “Tiên tôn, chúng ta biết lỗi rồi.”
“Mặc dù ta không phải người của tiên giới, nhưng cũng biết vô lễ với tiên tôn là không thể dung tha.” Ngọc Huy được đà, bắt đầu diễu võ dương oai:
“Đài khiển trách nửa tháng không phải quá nhẹ nhàng ư, ta thấy phải nhốt vào Hắc Thủy Trì mới được.”
Chúng tiên mặt biến sắc, có tiên quân nhịn không được quát lớn: “Tuổi còn trẻ mà sao lại ác độc như vậy, với thực lực của chúng mà đến Hắc Thủy Trì còn có thể sống sót sao?”
“Bọn chúng dám nói thì phải gánh vác hậu quả.” Ngọc Huy hừ lạnh:
“Nếu ở Bồng Lai, người như vậy đã bị kéo ra biển cho cá mập từ lâu rồi.”
“Tiên tôn, Hắc Thủy Trì có vẻ hơi nặng, những tiên nhân phạm phải trọng tội mới bị giam vào Hắc Thủy Trì, chúng chỉ là những đứa trẻ.” Long Sa Tuyết đứng ra nói.
“Pháp không trách chúng.” (2) Minh Thù buồn bã nói:
“Hạn cho các ngươi trong ba ngày phải tìm ra danh sách mà lát nữa ta sẽ đưa các ngươi, nếu tìm không thấy thì cứ làm theo cách của Ngọc Huy.”
Chúng tiên thở phào, tuyệt đối không thể đến nơi như Hắc Thủy Trì.
Mọi người tưởng lời nói của Long Sa Tuyết có tác dụng, nhao nhao cảm kích.
“Nếu không có chuyện gì nữa, ta về trước đây, phu quân vẫn chờ ta.” Lúc nói, Long Sa Tuyết cố ý nhìn Minh Thù, nhấn mạnh hai chữ phu quân.
Nhưng Minh Thù chỉ nghiêng đầu nhìn nàng ta, đôi mắt phớt lờ, cực kỳ hấp dẫn người khác.
Long Sa Tuyết gật đầu, đáp mây rời khỏi.
Nàng ta bay chưa được bao xa, đột nhiên rớt xuống từ trên không, trúng ngay lúc hoa lê ở Cửu Liên sơn vừa nở.
“Long công chúa, ngươi có thể giảm béo một chút, mây này cũng không chở được cô, đập nát cả hoa của Cửu Liên sơn ta.”
Mọi người lạ lẫm nhìn Minh Thù thu tay về, còn ác nhân cáo trạng trước.
Một đám người ác nhân bọn họ.
Long Sa Tuyết đương nhiên biết Minh Thù cố ý. Nàng ta chật vật đứng lên từ hoa lê, có chút oán giận nhìn cô, nhưng rất nhiều người đang đứng bên kia.
Long Sa Tuyết cắn răng, thu tầm mắt lại, đố kỵ chứ gì. Người càng đố kỵ ta, ta lại càng muốn giữ Tạ Sơ Dương trong tay.
Nàng ta đi bộ dưới Cửu Liên sơn.
Còn chưa đi được bao xa, chợt nghe thấy tiếng rít gào của thú vật và tiếng thét chói tai từ trong núi.
Mọi người: “…”
Họ biết Cửu Liên sơn có thú ở, hơn nữa nghe đồn có thần thú nhưng âm thanh này sao lại kỳ lạ vậy?
Minh Thù bảo Ngô Đồng đi nói Dạ Nguyệt viết một danh sách nguyên liệu nấu ăn, viết xong Minh Thù chỉnh sửa lại số lượng, xem như nể mặt họ, sau đó bảo bọn họ đi chuẩn bị.
Nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, chúng nhân bó tay toàn tập.
Mấy thứ này là thứ gì? Chưa nói đến cái tên, chỉ cái tiền tố (3) Nam hải Bắc hải này, bọn họ đều muốn bủn rủn rồi.
Bọn họ có chết cũng phải đòi lại công bằng cho đám trẻ.
Dạ Nguyệt chân quân tưởng rằng Minh Thù muốn dùng nên toàn viết những nguyên liệu hiếm thấy, đâu biết rằng cô dùng cho đám người kia.
Đuổi đám người kia đi, Ngọc Huy theo Minh Thù tiến vào: “Sư phụ, sao người không phạt chúng đến Hắc Thủy Trì?”
Con người hắn chẳng những hoành hành ngang ngược, thỉnh thoảng còn hơi ác độc, để không phá vỡ hình tượng, hắn phải độc ác một chút.
“Không có gì thì không nên đánh đánh giết giết.” Minh Thù dừng một chút:
“Đừng gọi ta là sư phụ, nếu không… ngươi sẽ hối hận.”
Ngọc Huy “hả” một tiếng, hiển nhiên không định nghe: “Nhưng vừa rồi sư phụ đánh rớt Long Sa Tuyết kia.”
Khỉ chứ, dối trá không đỏ mặt.
Tự mình động thủ không nghiêm túc, còn dám nói không muốn đánh đánh giết giết.
Minh Thù vẻ mặt đăm chiêu: “Cửu Liên sơn cấm phi hành.”
“Sao ta không biết quy định này?”
“Vừa đặt ra.” Minh Thù mặt không đổi sắc định ra quy định mới cho Cửu Liên sơn:
“Ngô Đồng nhớ đấy!”
“Hả?” Vẻ mặt Ngô Đồng ngơ ngác, mội hồi lâu mới gật đầu:
“Vâng, tiên tôn.”
Ngọc Huy: “…” Lại là một kẻ thần kinh.
Phản diện nhiều kẻ thần kinh.
Bình tĩnh.
Lão tử phải dùng tình yêu để cảm hóa cô.
“Sư phụ, vừa rồi có phải người thay ta trút giận?” Ngọc Huy quấn lấy Minh Thù.
Ngô Đồng không biết có nên kéo Ngọc Huy ra hay không, tiên tôn có vẻ không thích Ngọc Huy nhưng hành vi của người lại như cố gắng quan tâm.
Bỏ đi, hay là ban bố quy định mới cái đã.
Ngô Đồng xoay người rời đi, trong sân chỉ còn lại Minh Thù và Ngọc Huy.
“Tại sao ta lại phải trút giận thay ngươi?” Minh Thù hỏi ngược.
“Không phải người trút giận cho ta, vậy tại sao người nói đỡ cho ta, sư phụ, người khẩu thị tâm phi!” Ngọc Huy cười xấu xa:
“Sư phụ, người hãy thừa nhận người muốn làm sư phụ ta đi! Người làm sư phụ ta chính là phúc phận của người.”
“Ha ha…”
Phúc phận cái rắm.
Trẫm muốn giá trị thù hận của ngươi…
Một lát.
Minh Thù cân nhắc mấy khắc, đột nhiên cười nói: “Được, nhận ngươi làm đồ đệ."
Kiên trì mà không giết được ngươi thì coi như trẫm thua.
***
(1) Nguyên gốc là hùng hài tử, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, nhàn rỗi, khó bảo.
(2) Pháp không trách chúng: pháp luật không đổ lỗi cho quần chúng.
(3) Tiền tố: tiền tố trong “tiền tố hậu tố”.