Lúc Úc Kính Quốc gọi Úc Đình đi, cố ý liếc mắt về phía Úc Kinh cũng không biết là cảnh cáo hay là có ý tứ gì khác.
Úc Kinh có thái độ hoàn toàn không thèm để tâm, thậm chí có chút châm biếm.
Úc Kinh dẫn Minh Thù đi bên cạnh, cũng không còn người bước đến nói chuyện với hắn, thế nhưng người chỉ chỏ bàn tán không phải số ít.
Hôn lễ lúc mới bắt đầu, Úc Đình mới quay trở về.
Nghi thức chủ trì hôn lễ, Nhan Tuyết được ông Nhan dẫn từ thảm đỏ tiến đến giao Nhan Tuyết cho Úc Đình.
Thời điểm tiến hành nghi thức, người đàn ông Minh Thù thấy trước đó ở cùng Nhan Tuyết đang đứng ở bên cạnh Úc Đình, rõ ràng cho thấy là phù rể.
Hôn lễ rất nhanh đã kết thúc, cô dâu chú rể bắt đầu mời rượu, cảnh tượng nhìn qua vô cùng ấm áp hoàn hảo.
“Chị Khởi.”
Bên bể bơi, Nguyễn Tiểu Liên đang khoác tay một người người đàn ông, thấy cô và Úc Kinh liền đưa tay vẫy chào.
Người đàn ông bên cạnh lập tức bỏ tay cô ra, hình như nói cái gì đó Nguyễn Tiểu Liên dường như không quá thích ứng nên đứng đờ ra.
Nguyễn Tiểu Liên đều đã chào hỏi, Phong Hoành chỉ có thể mang theo cô qua đây.
Phong Hoành gật đầu với Úc Kinh, thái độ vừa đúng lễ phép lại xa cách.
“Chị Khởi.” Nguyễn Tiểu Liên cười híp mắt gọi cô.
Minh Thù đưa tay sờ đầu cô, Nguyễn Tiểu Liên tóc xõa xuống phía dưới uốn gợn, nhìn qua vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Lễ phục cũng vô cùng thích hợp với cô, nhìn như kiểu dịu dàng đáng yêu.
Phong Hoành nhìn tay Minh Thù đặt lên đầu Nguyễn Tiểu Liên: “Kiều tiểu thư và Tiểu Liên quen biết sao?”
“Em làm ở chỗ chị Khởi.” Nguyễn Tiểu Liên nói.
Nghe Nguyễn Tiểu Liên nói làm việc ở chỗ Minh Thù, Phong Hoành thật ra không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại nâng chén rượu: “Cám ơn Kiều tiểu thư chăm sóc Tiểu Liên.”
Minh Thù nhìn Phong Hoành cứ như nhìn con rể vậy, một lát sau nâng chén rượu lên.
“Không cần khách khí, tôi bằng lòng.” Chăm lo cho đầu bếp của mình mà.
Úc Kinh đặt tay ở bên hông Minh Thù ôm nhẹ.
Bằng lòng cái gì?
Sao không thấy cô bằng lòng chăm sóc lão tử!
Nhóc con lại muốn cướp vợ lão tử!
Úc Kinh hơi khựng lại một chút, tại sao lại nói chữ "lại" nhỉ?
Phong Hoành cũng có chút kỳ quái, nhưng đối phương là một cô gái dường như không có gì sai.
Chủ yếu là Nguyễn Tiểu Liên hình như thích cô ấy thật.
“Tiểu Khởi, Phong tổng đều cũng ở đây sao.” Trịnh Quang Minh bưng ly rượu qua đây, trước chào hỏi Minh Thù sau đó thấy Phong Hoành.
“Trịnh tiên sinh.” Phong Hoành khẽ vuốt càm, Nguyễn Tiểu Liên không biết chỉ có thể cười trừ thể hiện phép lịch sự.
Khuôn mặt Trịnh Quang Minh vô cùng ôn hòa, chào hỏi xong hỏi Minh Thù: “Tiểu Khởi, cha cháu đâu?”
“Cháu không biết, chắc là ở bên ngoài.”
“Vậy chú đi tìm ông ấy.” Ánh mắt Trịnh Quang Minh rơi vào trên người Úc Kinh, lại dời đến tay Minh Thù và hắn, cười lắc đầu: “Tiểu Khởi, có bạn trai rồi à.”
“Vâng.”
Minh Thù không phủ nhận.
Trịnh Quang Minh cũng không biết vì sao thở dài: “Tốt, đều đã lớn rồi chúng ta cũng già rồi... haiz, không nói nhiều nữa, các cháu chơi vui vẻ, chú đi tìm cha cháu.”
Lúc Trịnh Quang Minh đi rồi, Phong Hoành cũng bị người ta gọi đi.
Nguyễn Tiểu Liên hướng phía Minh Thù vẫy tay.
Đoạn nhạc nền này Minh Thù không để tâm, nhưng không ngờ một lúc không gặp nhưng cứ gặp lại là có kịch hay.
Nội tâm Minh Thù chỉ câu có nói... theo nhân vật nam chính gặp phải tai họa!
Nhan Tuyết bị mất sợi dây chuyền mấy triệu, vì ngày hôm nay phải thay đổi mấy bộ quần áo, Nhan Tuyết đã đem sợi giây chuyền kia để tạm ở phòng thay đồ.
Rất trùng hợp là có người thấy Nguyễn Tiểu Liên đi qua phòng thay đồ.
Cho nên bây giờ Nhan Tuyết nghi ngờ là Nguyễn Tiểu Liên ăn trộm dây chuyền.
Nhưng loại kịch bản này cũng chỉ thích hợp trên người cô bé nghèo Nguyễn Tiểu Liên, đổi lại là những người khác đều có chút miễn cưỡng, dù sao một sợi dây chuyền mấy triệu cũng không phải không mua nổi.
Trừ khi sợi giây chuyền kia có ý nghĩa đặc biệt.
Kịch bản vô cùng cẩu huyết rập khuôn.
Nếu như đây là kịch bản nữ chính vậy khẳng định sẽ xoay ngược lại thành công, nhưng đây là kịch bản nữ chính giả Nhan Tuyết đoán chừng là sẽ vu oan thành công.
Nhan Tuyết cũng chuyên nghiệp, kết thúc hôn lễ còn không quên vu oan hãm hại nữ chính.
“Thực sự là không nhìn ra, nhìn qua vẫn là một cô gái thật đáng yêu thế mà lại đi trộm đồ.”
“Đây là người nào vậy, chưa gặp qua bao giờ...”
“Tôi biết cô ta, Nguyễn Tiểu Liên, trước đây đi chơi thấy cô ta bán rượu...”
“Thật hay giả? Cô gái bán rượu à...”
Thân phận Nguyễn Tiểu Liên rất nhanh đã truyền ra, một cô gái bán rượu trộm dây chuyền giá trị hàng triệu hoàn toàn xác lập.
Đối mặt nhân chứng và máy quay giám sát, Nguyễn Tiểu Liên hết đường chối cãi.
Phong Hoành đứng ra che chở cô, nhưng cũng không có biện pháp rửa sạch hiềm nghi đối với Nguyễn Tiểu Liên.
“Đó là mẹ tôi để lại cho tôi, cô đem nó trả lại cho tôi đi.” Nhan Tuyết vô cùng thành khẩn: “Tôi có thể dùng thứ khác đổi với cô, sợi dây chuyền kia đối với tôi thực sự rất quan trọng.”
“Tôi không có...”
“Thực sự nó đối với tôi rất quan trọng, coi như tôi cầu xin cô.”
Nguyễn Tiểu Liên chỉ cần muốn giải thích Nhan Tuyết liền cắt ngang cô, không phải người bên cạnh cắt đứt, cái này là hoàn toàn không để cho cô có cơ hội giải thích.
Nguyễn Tiểu Liên ngoại trừ nói vài câu “tôi không có” “không phải tôi” “tôi không lấy” ra, căn bản không còn gì để nói.
Minh Thù đẩy đoàn người ra đi vào: “Nhan tiểu thư, cô đừng cắt ngang lời người ta nói, nghe người ta giải thích đi chứ.”
Nhan Tuyết nghe giọng nói quen thuộc hướng phía Minh Thù nhìn qua, trong nháy mắt đó bộc phát ra ý thù hận dường như có thể ngưng tụ thành vũ khí.
Nhan Tuyết nhanh chóng nén xuống sự thù hận: “Kiều tiểu thư, có người làm tận mắt nhìn thấy, cũng có máy quay giám sát làm chứng, tôi chỉ là muốn lấy lại dây chuyền của tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm, nếu như cô ta có khúc mắc tôi cũng có thể giúp cô...”
Nhan Tuyết nói những lời này nghe có vẻ bao dung.
Cô trộm tôi đồ tôi, tôi không truy cứu ngược lại còn giúp cô.
Người thân thích bạn bè cạnh Nhan Tuyết dường như muốn tiếp lời, nhưng Minh Thù cười chúm chím nhìn lướt qua, bọn họ "ừm" một tiếng không dám cắt ngang cô.
Minh Thù đứng đầu trong đám người cũng không vào giữa khu cãi nhau, cô nửa người giống như dựa trên người Úc Kinh, người xung quanh thấy cô và Úc Kinh đứng với nhau đều không dám lên tiếng.
“Người làm là tận mắt nhìn thấy cô ấy cầm dây chuyền của cô, hay là máy quay giám sát quay được?”
Nhan Tuyết: “...”
Nhan Tuyết cắn răng, âm thầm trừng Minh Thù cảnh cáo cô đừng can thiệp chuyện của cô ta.
“Nếu như chỉ là thấy cô ấy vào phòng, như vậy xin hỏi Nhan tiểu thư, vì sao cô một mực chắc chắn chính là cô ấy?”
Nhan Tuyết lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên.
“Lúc tôi thay quần áo thì dây chuyền vẫn còn, sau khi tôi thay quần áo xong đi ra ngoài, chỉ có một mình cô ta đi vào căn phòng, máy quay giám sát có quay được.”
“À, cũng có thể nói, máy quay giám sát chỉ có thể quay bên ngoài, vậy không chắc có người vào bên trong từ hướng cửa sổ hay không? Tầng trệt cũng không cao, có chút thân thủ kẻ trộm đơn giản là có thể đi vào. Hoặc có lẽ là, chính cô vừa ăn cướp vừa la làng thì sao?”
“Kiều Khởi!” Giọng Nhan Tuyết cất cao: “Đó vốn chính là đồ của tôi, tại sao tôi muốn làm như vậy?”
“Đừng kích động, tôi đây không phải là suy luận hợp lý sao? Tâm tư cô xấu mà?”
Nhan Tuyết hận không thể tiến lên đánh chết Minh Thù, cái này gọi là suy luận hợp lý sao?