Người đánh đàn ghi-ta trên sân khấu, dường như kèm theo ánh sáng khiến người tôi không dời mắt được.
Ban nhạc Kinh Thiên có rất ít hát bài hát, thế nhưng mỗi lần hát nhất định sẽ làm bùng nổ toàn sân khấu.
Màn này kết thúc, Bành Phái đã bị người đại diện tìm tới, hỏi bọn hắn có chuẩn bị ra album hay không.
Bành Phái là rất kích động, đáng tiếc kích động xong hắn chỉ khéo léo từ chối.
Hắn biết ban nhạc Kinh Thiên có thể có năng lực như hôm nay là vì cái gì, trước đây thời điểm Úc Kinh bằng lòng gia nhập, đã nói rõ qua tuyệt đối không ra album.
Nếu như hắn vi phạm quy định này, anh ta sẽ lập tức rời khỏi.
Bài hát là Úc Kinh viết, người hát chính là hắn, nếu không có hắn ban nhạc Kinh Thiên cũng không được nổi tiếng như bây giờ.
Như hiện tại bọn họ cũng có thể kiếm không ít tiền.
Bành Phái nghĩ, dù sao bọn họ có công việc đàng hoàng, mỗi buổi tối còn có thể chơi như vậy, đời này đáng giá rồi...
“Hu hu... Tôi từ chối trở thành siêu sao! Chị Khởi, chị có thể tưởng tượng, thời điểm tôi từ chối, muốn tát cho mình mấy tát tai biết bao nhiêu?” Bành Phái nằm sấp ở trên quầy bar gào thét, người xung quanh cũng không nhịn được liếc mắt nhìn.
“Vậy tại sao phải từ chối?”
Bành Phái tiếp tục gào: “Tôi không từ chối thì có thể làm sao? Dù tôi có ký, đại ca cũng sẽ không đồng ý, tôi đây ký có ích lợi gì.”
Minh Thù cười: “Cậu nhận thức thật rõ nha.”
Bành Phái ánh mắt u oán lướt qua, Minh Thù lập tức rót cho hắn một ly rượu.
Minh Thù nhìn thời gian một chút, không để ý tới Bành Phái ồn ào, tại quán bar tìm một vòng cuối cùng tại góc ghế dài tìm được Úc Kinh.
Trước mặt bàn không ít rượu chất đống, Úc Kinh lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dài, ánh sáng mờ tối chiếu ở trên người hắn, lại làm tăng thêm vài phần khí chất thần bí.
“Cút ngay.”
Có lẽ là nhận thấy được có người tới gần, Úc Kinh ghét bỏ nhìn người đó.
Lúc này Minh Thù cảm thấy hắn như con mèo bị chọc giận.
Khiến người ta… càng muốn trêu chọc hắn một chút.
Minh Thù đưa hắn đến bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống: "Cả cái quán bar đều là địa bàn của tôi, cậu bảo tôi cút đi đâu?"
Úc Kinh có thể là uống say, hắn chống người dậy: “Địa bàn của cô... vậy tôi cút được chưa, tôi cút...”
Minh Thù nhức đầu đưa hắn kéo trở về, Úc Kinh ngã vào trong lòng Minh Thù, khuôn mặt dán vào nơi mềm mại.
Thân thể Úc Kinh đột nhiên cứng đờ.
Tâm trí có chút hỗn loạn.
Cái này... chuyện gì xảy ra?
Cô sẽ đánh hắn sao?
Rất có thể...
Úc Kinh nuốt một ngụm nước bọt, quyết định tiếp tục giả vờ say, ngược lại đầu hắn cũng có chút choáng váng.
Nhưng mà hắn cảm giác Minh Thù ôm hông của hắn, cũng không có ý đánh hắn.
Góc ghế dài lúc này dường như bị cách ly riêng biệt, chỉ còn mỗi hắn hô hấp hỗn loạn và Minh Thù tim đập không nhanh không chậm.
Úc Kinh trên mặt bắt đầu tỏ vẻ ngọt ngào, rượu cồn tác dụng làm cho hắn lúc này muốn ngất xỉu.
Cô có ý gì?
Hô hấp của cô rất gần, đang đảo qua gương mặt hắn, rơi ở bên tai: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Bài hát tiếp theo, là một người bạn đã chọn cho bạn gái cậu ấy, mong ước cô sinh nhật vui vẻ.”
Không gian bị cô lập, đột nhiên từ bốn phía tụ lại âm thanh, một tia ý thức tràn vào trong tai Úc Kinh.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Chúng ta cùng nhau vui vẻ.
Cho dù cậu là ai.
Đến từ đất nước nào.
Cao thấp mập ốm và màu da.
...
Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday dear friend.
Happy birthday to you...”
Ngay từ đầu chỉ là người trên sân khấu hát, tiếp theo là phía dưới tập thể hợp xướng.
Bốn phía ánh sáng tối lại, ngọn đèn chiếu ở chính giữa trên người một cô gái, người bạn trai đẩy bánh kem qua.
Trong góc phòng, Úc Kinh bị Minh Thù nâng cằm, tại tiếng sinh nhật vui vẻ đã hôn lên một nụ hôn.
Úc Kinh trong đầu oanh một tiếng nổ tung, nổ thành vô số pháo hoa bao phủ lấy hắn.
Trong miệng cô có vị ngọt cây đào mật, Úc Kinh nhẹ ngửa đầu đón lấy, đầu lưỡi đụng vào như dẫn theo dòng điện, toàn thân bắt đầu nóng lên.
Khóe mắt Úc Kinh chảy ra một chút nước mắt: “Khóc cái gì?”
Có thể là tác dụng cồn, Úc Kinh nhìn qua rất ngoan ngoãn.
“Bà đi rồi... Lần đầu tiên có sinh nhật.” Úc Kinh không khóc, chỉ là khóe mắt có chút đỏ lên: “Ngày hôm nay cũng là ngày giỗ của bà.”
Bà mà Úc Kinh nói, chính là mẹ của hắn.
Từ sau khi bà mất, người con trai kia chỉ nhớ rõ ngày giỗ của bà, tuy là ngày sau sẽ bồi thường cho hắn...
Ngày bà mất, cũng là sinh nhật của hắn, bà chuẩn bị dẫn hắn đi tham gia sinh nhật của hắn, nhưng là...
Cuộc đời dừng lại ở trên đường.
Có đôi khi hắn nghĩ, sinh mệnh thật yếu đuối.
Minh Thù hôn khóe mắt hắn một cái: “Đừng khóc.”
“Tôi không có khóc...”
Minh Thù theo khóe mắt rơi vào trên sống mũi hắn, cuối cùng rơi vào trên môi.
Nụ hôn này, so với vừa rồi lại hôn kịch liệt hơn nhiều.
Trong không gian ồn ào, tâm tình Úc Kinh lúc này dĩ nhiên rất bình thản, tất cả với hắn mà nói những điều bất an vào thời khắc này đều biến mất.
-
Minh Thù đem Úc Kinh đã bất tỉnh giao cho Bành Phái.
“A, đại ca làm sao uống nhiều như vậy, rõ ràng là tôi từ chối trở thành siêu sao, làm sao khiến cho đại ca tựa như bị từ chối...” Bành Phái ngửi thấy người mùi rượu, vô cùng nghi hoặc: “Đại ca không phải nói uống rượu không tốt sao?”
Bành Phái không hiểu nổi đại ca của mình, hướng về phía Minh Thù nói: “Chị Khởi, chúng tôi đi.”
“Ừm.” Minh Thù cười ngọt ngào, dựa cửa tiễn bọn họ.
Chờ bọn hắn rời đi, Minh Thù mới về đến quán bar, lúc này quán bar cũng đã vơi bớt khách chỉ còn một vài người.
Minh Thù đi tới một cái ghế dài, đem tiền đã chuẩn bị xong đưa tới: “Cám ơn.”
Người nhận tiền chính là người con trai đẩy bánh kem ra, hắn cũng không cân nhắc, trực tiếp thả trong túi: “Chị Khởi đã mở lời, chút chuyện nhỏ này vẫn là có thể giúp một tay. Nhưng Chị Khởi... sinh nhật chị làm... hơi khác biệt?”
Minh Thù cắn kẹo que ngắm sân khấu, thu tầm mắt lại nhoẻn miệng cười: “Ngày hôm nay tính vào chỗ tôi.”
-
Úc Kinh hôm sau tỉnh lại, đầu như sắp nổ tung, trên người còn ăn mặc áo quần ngày hôm qua, toàn thân đều là mùi rượu.
Hắn uống bao nhiêu?
Úc Kinh chống giường ngồi dậy, một lúc lâu cảm thấy có chút không đúng.
Đêm qua, dường như...
Hình ảnh không ngừng từ trong đầu Úc Kinh hiện lên, sắc mặt hắn quái dị.
Úc Kinh đưa tay sờ môi dưới, đầu lưỡi cuốn môi dưới nhấp một cái, tựa như còn mang theo vị ngọt nhè nhẹ.
Cô ấy thực sự hôn hắn?
Úc Kinh dường như là té xuống giường, vọt vào phòng tắm, Bành Phái ngủ trên ghế sô pha bị đánh thức, vuốt mắt đập cửa phòng tắm: “Đại ca, anh làm sao vậy?”
“Không có... không làm sao cả.” Úc Kinh có chút kinh hoảng với giọng nói từ bên trong truyền tới.
Nhưng lúc này đầu óc Bành Phái cũng không rõ ràng lắm, cho nên không có chú ý, ngược lại giải thích: “Đại ca, không phải tôi không thay quần áo cho anh, là anh không cho tôi thay.”
Bành Phái còn muốn nói điều gì đó nhưng trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước.
Bành Phái đầu dựa ở trên cửa, buồn ngủ kinh khủng, cũng không để ý chuẩn bị đi trở về ngủ tiếp.
Lúc hắn ngái ngủ chuẩn bị lúc rời đi, lỗ tai đột nhiên bắt được một chút thanh âm khác thường, trong tiếng nước tựa như xen lẫn thanh âm kỳ quái.
Bành Phái phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc sau chấn động.
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt, trong miệng nhắc nhở.
Chưa tỉnh ngủ...
Ngủ tiếp...