“Cởi quần áo ra chụp ảnh đi!”
“Không được đâu…”
“Sợ gì chứ, chúng ta có ảnh của cô ta, còn sợ cô ta nói ra?”
Giọng nói độc ác của cô gái lọt vào tai Minh Thù, cơ thể cô khẽ giật, cảm giác mất trọng lực kéo tới, cô rơi thẳng vào một bụi hoa lòe loẹt.
Gai đâm vào người cô phải nói là rất đau.
Cơ thể này có vấn đề gì vậy, không có việc gì chạy đến đây nằm trên cây.
“Âm thanh gì vậy?”
“Hình như là thứ gì đó rơi xuống…”
“Đi xem.”
Minh Thù nghe giọng nói vừa rồi đang đi về phía bên này, cô vội ôm cổ họng bắt chước tiếng mèo kêu.
Đùa chắc, bây giờ cô không biết gì hết, ăn cái gì còn chưa biết gặp chính diện thì quá vất vả rồi.
Việc này cũng không nhắm vào cô, có thể không động thủ thì đừng động thủ.
Tiết kiệm là đức tính tốt đẹp.
“Là mèo, dọa tôi giật cả mình, tôi đã nói rồi mà ở đây sao có thể có ai đến. Được rồi, đừng làm chậm trễ thì giờ nữa mau chụp ảnh đi, ở đây ảm đạm, kỳ lạ đáng sợ…”
Cô gái bên kia thở phào xoay người lại.
Minh Thù nhìn qua khe hở nhỏ, thấy bên đó có một cô gái bị đè trên mặt đất, bị bịt miệng không cho lên tiếng, có một cô gái khác cầm di động, không biết là đang quay phim hay chụp ảnh.
Gương mặt cô gái kia tuyệt vọng, quần áo trên người bị lột xuống lộ ra cơ thể trắng nõn.
Cho đến khi trên người cô gái không còn mảnh vải nào, đám con gái kia mới cười "ha hả" cất di động.
Bọn họ cao ngạo nhìn xuống cô gái đang cố gắng che cơ thể mình, uy hiếp: “Dám ra ngoài nói lung tung thì không biết sẽ có bao nhiêu người biết được thứ này.”
“Biết sợ thì mau cút khỏi Thánh Ninh, có bạn học như cô tôi cũng cảm thấy buồn nôn.”
“Đúng vậy, mỗi ngày thấy cô ta là buồn nôn.”
“Đi thôi đi thôi.”
“Chờ một chút.”
Người con gái nhặt quần áo trên đất lên, dùng sức ném về phía sau.
Minh Thù nhìn sang giật mình một cái, đằng sau là ngôi mộ mà.
Nhưng kỳ lạ là trong ngôi mộ nở đầy hoa, trên bia mộ quấn đầy nhánh hoa, màu xanh trùng trùng đúng thật có chút âm u quái dị.
Hoa này…
Chắc là hoa Tường Vy.
Tiếng cười quái dị của đám con gái xa dần, cô gái bị bắt nạt kia thấp giọng khóc, âm thanh nhỏ như mèo con.
Minh Thù không bước ra ngoài, cô lôi thú nhỏ ra tiếp nhận kịch bản trước cái đã.
…
Nữ chính giả tên là Thụy Sa, hậu duệ của thân vương Huyết Tộc, vì thích nam chính nên vẫn luôn theo đuổi nam chính, dùng mọi thủ đoạn đuổi tất cả những người khác giới xung quanh nam chính.
Nam chính tuy không thích cô ta, nhưng hắn cũng không thích ai khác.
Trong lòng Thụy Sa cho rằng nam chính sẽ không thích bất cứ ai, cho nên vẫn làm hết phận sự đuổi tất cả những người khác phái bên cạnh hắn.
Cho dù cô ta không chiếm được hắn thì người khác cũng đừng hòng có được.
Nhưng khi nam chính gặp cô bé lọ lem, mở ra câu chuyện cổ tích cẩu huyết ba ngàn trang.
Thụy Sa liền phát hiện, trước đây nam chính không cần người yêu, không muốn gần gũi ai đều là cái cớ.
Chỉ là hắn không thích cô ta mà thôi.
Xuất phát từ sự đố kỵ, Thụy Sa dùng mọi thủ đoạn hãm hại nữ chính phá hoại tình cảm của bọn họ, đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ là một viên gạch giúp cho tình cảm của họ càng vững vàng, cuối cùng nữ chính giả điên cuồng muốn giết nữ chính bị nam chính đuổi theo ngăn lại.
Nữ chính giả tập kích tự sát, cuối cùng nam nữ chính không sao, cô ta thì mất mạng.
Sau đó nữ chính giả liền trọng sinh.
Trọng sinh vào giai đoạn nữ chính còn rất nhỏ.
Nữ chính giả biết vì sao nam chính thích nữ chính, vì khi còn nhỏ nữ chính từng cứu nam chính, nam chính chỉ nhớ được tên của nữ chính, đến khi hắn tìm được thì nữ chính đã chuyển đi.
Vì vậy nữ chính giả nghĩ cách thay đổi ký ức của cha mẹ nữ chính, tráo đổi thân phận của cô ta và nữ chính.
Vốn cô ta muốn giết nữ chính, ai ngờ trên người nữ chính có đồ vật kỳ lạ, khiến cô ta không giết được.
Vì vậy nữ chính giả liền làm nữ chính mất trí nhớ, vứt ở một khu nhà nhỏ hẹp.
Sau đó nữ chính giả nhắm vào tên của nữ chính, cô ta nghiêm túc dựa vào từng thời điểm theo quá khứ, gặp nhau quen biết với nam chính, cuối cùng ở bên cạnh nam chính.
Mà nguyên chủ tên là Phất Vũ.
Danh tiếng không quá tốt nhưng địa vị của cô trong Huyết Tộc cũng khá cao, không có nguyên nhân gì cả, cũng chỉ vì cô khốn kiếp lại điên rồ làm việc tùy cảm hứng, vui vẻ thì giúp người khác mà không vui thì chà đạp người khác.
Lúc điên lên thì không nể mặt ai, cho nên nếu không cần thiết thì không ai muốn trêu chọc cô.
Khi gặp nữ chính giả là thời điểm nữ chính giả vừa mới ở bên nam chính.
Nguyên chủ nhận ra nữ chính giả gọi cô ta một tiếng, nữ chính giả vừa mới ở bên nam chính, nếu lúc này để nam chính biết cô ta thật ra là Huyết Tộc thì tất cả đều thành công cốc.
Sau đó có thể là nguyên chủ nhìn ra nữ chính giả muốn che giấu, lại càng gọi cô ta nhiều hơn.
Lúc đó nam chính có chút nghi ngờ, nữ chính giả vất vả lắm mới lấp liếm cho qua được.
Sau đó nguyên chủ lại trùng hợp phát hiện, còn đến học chung một trường với nữ chính, nữ chính giả lo nam chính gặp được nữ chính sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nữ chính giả liền sai người bắt nạt nữ chính, cố gắng gây sự để cô nghỉ học.
Nguyên chủ từng giúp nữ chính một lần.
Sau đó lại mấy lần xung đột lớn nhỏ, nguyên chủ không để trong lòng, cô lười lo những việc vớ vẩn này, chỉ cảm thấy nữ chính giả thật buồn cười, nhìn bộ dạng lo lắng sợ sệt của cô ta rất thú vị.
Nhưng trong lòng nữ chính giả thấy nghi ngờ, sau nhiều lần càng cảm thấy nguyên chủ cố ý nhắm vào cô ta, liền có ý định tiêu diệt cô.
Nhưng cô ta cũng biết, không dễ đối phó với Phất Vũ.
Trừ khi thân vương của Huyết Tộc tự mình ra tay…
Cho nên nữ chính giả tìm cha mình, dựng lên kịch bản cô bị nguyên chủ bắt nạt.
Nguyên chủ bỗng nhiên rơi vào truy sát, đúng lúc này một thân vương chết, chẳng biết tại sao tội danh này lại đẩy lên người nguyên chủ.
Nguyên chủ gặp phải sự truy sát của mấy phe liền, trong lúc vô tình biết được tất cả những việc này là do nữ chính giả thao túng sau lưng, nguyên chủ liền nổi điên bước vào con đường boss phản diện.
Cuối cùng chết trong sự bao vây tiêu diệt của mấy vị thân vương.
[Nguyện vọng của Phất Vũ là làm rõ nguyên nhân mình bị truy sát.]
Sao cơ?
Không phải là bị nữ chính giả sắp đặt truy sát sao?
Lẽ nào nguyên chủ cũng không biết vì sao nữ chính giả lại muốn truy sát mình ư?
Hài Hòa Hiệu không trả lời Minh Thù.
Minh Thù xem thường trong lòng.
Thời gian hiện tại chính là phân cảnh khi nữ chính giả phát hiện nữ chính cũng trong trường, tìm người bắt nạt nữ chính đuổi cô ta ra khỏi trường học.
Mà nguyên chủ…
Cũng từng có cảnh đối đầu với nữ chính giả.
Vẫn chưa tới bước kết thù…
Xem ra trẫm phải nỗ lực rồi.
Minh Thù ra ngoài nhìn lại, cô gái kia không khóc lúc này đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như không có cả tiếng côn trùng kêu.
Cô gái cắn đôi môi tái nhợt đứng dậy đi về phía ngôi mộ.
Quần áo của cô bị ném trong đó, không cầm về thì cô đừng mong rời khỏi đây.
Thấy trời sắp tối, cho dù cô có sợ hãi đến mấy cũng phải đi vào.
Cô nghe nói đây là nơi vô cùng đáng sợ trong trường học.
Đám người bắt nạt cô cũng rất sợ, nhưng bọn họ vẫn chọn nơi này chính là để hù dọa cô.
Hoa Tường Vy có gai, cô gái đi vào, trên người bị vạch ra vết máu rất nhỏ.
Huyết Tộc trời sinh đã mẫn cảm với máu.
Minh Thù nuốt ực một ngụm.
Mẹ ơi!
Thật muốn qua đó đánh gục cô ta.