Muội muội của Tần Linh phát sốt, nàng liền ở nhà chăm sóc cho muội muội, đối với chuyện vừa rồi cũng không nói gì, chẳng qua là cũng không dám nói nhiều.
Nói nhiều lỡ bị người ta đồn ra ngoài, nói không chừng mình cũng gặp xui xẻo.
Đây là thói đời, bất cứ ngôn luận nào cũng phải chịu sự trói buộc.
Vụ án này rất nhanh liền kết án, hung thủ chính là nam nhân cách vách nhà Tần Linh, nghe nói là con dâu Liễu Tam có tư tình với hắn, kết quả nam nhân phát hiện ra con dâu Liễu Tam có quan hệ không rõ ràng với người khác, thừa dịp Liễu Tam không ở nhà, tìm nàng chất vấn, hai người nói chuyện không được bình tĩnh, nam nhân trong lúc tức giận liền bóp chết con dâu Liễu tam.
Tuy rằng nam nhân đó vẫn luôn kêu oan, thế nhưng vụ này đã kết án.
Giết người đền mạng, nam nhân bị phán tử hình sau mùa thu thì xử trảm.
Vụ án này ồn ào khắp nơi, nữ nhân kêu oan mà không có kết quả, đối mặt với sự chỉ trỏ của thôn dân, liền phải rời khỏi thôn.
Vụ án tuy là đã được giải quyết rồi, thế nhưng châu chấu thì vẫn chưa giải quyết.
Lúc này, Liễu phụ đột nhiên đứng dậy, tập hợp nam nhân trong thôn ban đêm đốt lửa, châu chấu thấy lửa, sẽ bay về phía ánh lửa, sau khi đốt cháy thì sẽ đem đi chôn.
Biện pháp này mặc dù có chút phiền phức, nhưng lại hữu hiệu hơn biện pháp lúc trước của bọn họ nhiều.
Liễu phụ xem như là làm một chuyện tốt cho mọi người trong thôn, có được sự biết ơn của không ít người trong thôn.
"Cách này là do Tâm Duyệt nghĩ ra, không phải là ta." Liễu phụ cười "ha hả" nói: "Tâm Duyệt cái đứa bé này thường ngày thích đọc sách, cách này cũng là do nó thấy được từ trong sách."
Mọi người nhìn nhau vài giây, một lát sau liền hùa theo Liễu phụ khen Liễu Tâm Duyệt.
Minh Thù ngồi xổm ở phía sau, cắn một cái đùi gà, muội muội củ cải nhỏ tức giận: "Rõ ràng là tỷ tỷ cũng nghĩ ra cách này, nhưng mà bọn họ không ai tin."
Tần Linh đứng ở một bên, nghe được lời nói của củ cải nhỏ, cô liền xoa xoa đứa trẻ đang nói: "Được rồi, đừng nói những lời này nữa."
"Tỷ tỷ, tại sao bọn họ lại tin lời của Liễu lão gia?" Muội muội của Tần Linh lắc lắc cánh tay của Minh Thù.
Minh Thù bị lắc đến nỗi không cắn được đùi gà, chỉ có thể trả lời: "Bởi vì Liễu gia có tiền. Nỗ lực kiếm tiền rồi về sau ngươi cũng có thể ỷ thế hiếp người."
"Khinh Khinh, ngươi dạy bậy bạ cái gì vậy." Tần Linh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Ừ, ta phải cố gắng kiếm tiền, mua quần áo đẹp cho tỷ tỷ, mua một căn nhà lớn cho cha mẹ. Còn phải mua kẹo hồ lô cho em trai em gái nữa!" Gương mặt của muội muội Tần Linh kiên định.
"Cứ cố gắng lớn lên đi đã." Minh Thù gõ đầu nàng.
Muội muội Tần Linh ấm ức ôm đầu: "Người ta đã nỗ lực lắm rồi."
Đuổi mấy đứa trẻ đi chỗ khác, Tần Linh thở dài: "Trước đây lúc ta nói chuyện với bọn họ, bọn họ chê ta là nữ nhân, không nghe theo ta..."
"Cho nên Liễu Tâm Duyệt mới thông minh hơn ngươi."
Nàng ta để cho Liễu phụ ra mặt, Liễu phụ ở trong thôn rất có tiếng nói, lời của ông nói người dân trong thôn cho dù không tin, nhưng vì uy danh của ông ở trong thôn thì bọn họ cũng sẽ đi làm.
Thất bại thì sẽ có Liễu phụ chịu trách nhiệm, thành công, công lao chính là của nàng ta.
Liễu phụ và các thôn dân đều giải tán rồi, Tần Linh muốn chui xuống đất, Minh Thù bám theo đuôi nàng giống như một con sâu, cũng không làm việc chỉ ngồi trên bờ ruộng nhìn nàng làm việc.
Thôn dân chứng kiến hình ảnh kỳ quái này đều sẽ chỉ trỏ.
Thế nhưng nàng không làm gì được Minh Thù, cô muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, nếu cô không muốn làm thì cho dù có quỳ xuống xin cô, thì cô cũng sẽ không đáp ứng.
"Ôi, Khinh Khinh, Trình công tử lại đến tìm cô kìa."
Lúc Tần Linh đứng dậy nghỉ ngơi, nhìn thấy đội ngũ hùng dũng cách đó không xa, liền lập tức nháy mắt ra hiệu với Minh Thù.
"Trình công tử này có phải là thích cô rồi không? Cả ngày lượn lờ trước mặt cô." Tần Linh tỏ ra hết sức tò mò.
Từ khi Trình Quy đến ở trong Liễu phủ, Minh Thù sẽ không quay về, vì nếu quay về là sẽ lại không hẹn mà gặp mặt hắn.
"Thích ta? Ngươi làm sao nhìn ra được? Ta với hắn cũng không quen nhau." Cô cảm thấy tên thần kinh này cả ngày cứ lượn lờ trước mặt cô một cách khó hiểu.
"Nếu như không thích cô thì hắn lượn lờ trước mặt cô làm gì?" Tần Linh nói: "Khinh Khinh, phải nắm bắt cơ hội, ta nghe nói lai lịch của vị Trình công tử này không hề tầm thường đâu."
"Chưa gặp được mấy lần mà đã có thể thích rồi? Có lẽ chỉ là hắn nhìn trúng sắc đẹp của ta thôi?"
Có thể ngừng tự luyến được không? Tuy rằng đúng là ngươi rất xinh đẹp... Tần Linh nghĩ lại dường như cũng có đạo lý, công tử đến từ kinh thành miệng lưỡi trơn tru, rất biết dỗ dành người khác!
Minh Thù nhìn theo ánh mắt của Tần Linh, Trình Quy dẫn theo người hầu đẹp như hoa của hắn trở về từ trong trấn.
Đại khái là phải về Liễu phủ, nhìn thấy Minh Thù, nhất thời liền thay đổi phương hướng đi về phía bọn họ.
Hắn nhận lấy ô từ hai người hầu phía sau, che trên đầu Minh Thù: "Liễu cô nương, mặt trời lớn như vậy, nàng không sợ phơi nắng sao?".
Minh Thù mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng: "Trời sinh xinh đẹp, có phơi nắng cũng không đen."
Trình Quy: "..." Những lời này lão tử phải tiếp nhận thế nào đây?
Ngươi có thể đi theo kịch bản được không?
"Cô nương cần phải bảo dưỡng cho tốt." Trình Quy nói: "Phơi nắng như vậy, cho dù không đen cũng sẽ bị bỏng nắng đấy, phải không? Không biết chăm sóc bản thân như vậy là không được, nhưng mà không sao về sau ta sẽ che ô cho nàng."
Minh Thù: "..."
Quan huyện đâu, ở đây có một tên thần kinh chọc ghẹo trẫm! Mau bắt hắn lại!
Trình Quy ngồi xổm xuống, che Minh Thù dưới ô không cho cô phơi nắng.
"Khi nào thì nàng về?"
Minh Thù nhìn Tần Linh đang cười trộm: "Một lát nữa."
Trình Quy gật đầu: "Vậy ta về cùng nàng."
Khóe miệng Minh Thù co rút: "Ngươi rảnh lắm sao?"
Trình Quy nheo mắt: "Công tử lụa là chính là rảnh như vậy đấy."
"..." Ngươi là công tử ngươi có lý. Minh Thù dừng vài giây, hỏi: "Trình công tử tới thôn Vân Lý làm gì?"
Hắn tới lâu như vậy rồi, cũng không thấy hắn làm việc quan trọng gì.
Trình công tử đột nhiên nghiêm túc: "Nếu như tôi nói là tôi tới tìm cô, thì cô có tin không?"
Minh Thù hơi đông cứng lại, một lát sau thong dong nói: "Có vàng từ trên trời rơi xuống, ngươi có tin không?".
"Tin." Trình Quy gật đầu: "Nếu cô muốn xem, tôi có thể cho cô xem."
Có tiền liền có thể tùy hứng như vậy!
Chỉ hỏi cô có phục hay không!
Lão tử không tin là không giải quyết được một tên thần kinh!
Minh Thù nghẹn lời, kẻ có tiền không thể trêu vào không thể trêu vào, trẫm chạy đây.
Minh Thù đứng lên, đi vòng qua bờ ruộng, biến mất như một làn khói trước mặt Trình Quy.
Trình Quy: "..." Không phải, vừa rồi cũng không nói gì sai, sao cô lại chạy rồi?
Trình Quy buồn bực trở lại Liễu phủ, suy nghĩ vấn đề công lược chiếm đóng của mình, chợt nghe có người gọi hắn.
"Trình công tử."
Liễu Tâm Duyệt từ một bên đi tới, nàng trang điểm rất kỹ càng, mím môi độ cong của nụ cười như đã được tập qua, vừa đúng trong sự đoan trang nho nhã còn đem theo vài phần thu hút.
Ánh mắt của Trình Quy liền đảo qua người Liễu Tâm Duyệt: "Chuyện gì?"
Liễu Tâm Duyệt giọng nói động lòng người: "Ngày mai có hội đèn lồng, không biết Trình công tử có thời gian rảnh không? Chỗ chúng ta tuy rằng có nhỏ bé, thế nhưng nơi để vui chơi thì cũng có không ít, Trình công tử tới đây, chắc là chưa từng trải nghiệm qua? Ta có thể dẫn Trình công tử đi..."
"Ta có hẹn rồi." Trình Quy từ chối Liễu Tâm Duyệt.
"A.." Liễu Tâm Duyệt vô cùng kinh ngạc: "Trình công tử... hẹn ai vậy? "
"Cái này thì có liên quan gì tới Liễu tiểu thư?"
"Không có..."