Bành Phái ầm ĩ trong điện thoại di động nửa phút, không ngừng hỏi hắn ở nơi nào.
Úc Kinh rất nhanh nói một tiếng không sao, sau đó cúp điện thoại.
"Không nhìn ra, thì ra cậu có sở thích này." Minh Thù mở miệng nói câu đầu tiên.
Úc Kinh không biết vì tức giận hay gì, thốt ra: "Đúng vậy."
Hai người lại im lặng đối diện nhau, như là người nào dời mắt trước người đó sẽ thua.
Úc Kinh ngồi dưới đất, hắn thua thiệt một chút về độ cao, hắn âm thầm ưỡn bộ ngực.
Nếu lúc này có người thấy, sẽ thấy một chàng trai và một cô gái chân đạp trên lối đi, hai tay ôm ngực ngồi đối diện nhau.
Hơn nửa đêm đúng thật giống như hai người bị bệnh thần kinh.
Không biết qua bao lâu, Úc Kinh cảm giác hắn với cô làm chuyện buồn chán này là vũ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Cho nên Úc Kinh dời ánh mắt trước từ dưới đất đứng lên.
Cánh tay có chút trầy, chảy máu nhưng không nghiêm trọng.
Đáng tiếc chiếc xe đạp kia bị đụng đến không thể sửa lại được nữa.
Nếu như đụng vào người, e rằng hậu quả cũng sẽ như vậy.
Chiếc xe kia rõ ràng chạy về phía hắn, nếu như không phải Minh Thù lái xe ngược về, không biết người trên xe có thể xuống nữa hay không.
Ánh mắt Úc Kinh lạnh đi vài phần, hắn đã đến bước này rồi còn không buông tha cho hắn sao?
Hoặc là...
Hắn chết rồi, những người này mới yên tâm.
Cánh tay đột nhiên bị người nào đó níu lại, hắn lảo đảo một cái: "Cô làm gì thế?"
"Tôi sợ cậu chết, cảnh sát sẽ xem tôi là kẻ tình nghi, phiền phức." Minh Thù mở cửa xe: “Lên đi.”
Úc Kinh gần như là bị đẩy đi lên.
“Tôi nói này cô gái, tôi nói muốn đi theo cô lúc nào, bà nó, mở cửa xe ra!”
Minh Thù đứng ở bên ngoài cửa xe, khom lưng nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh đối mặt với Úc Kinh: “Vậy cậu hãy xem tôi là kẻ bắt cóc, hoan nghênh báo cảnh sát.”
Úc Kinh: “...”
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Úc Kinh nghe rõ ràng cô nói cái gì.
Đáy lòng tuôn ra hàng loạt cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác kỳ lạ vô cùng quen thuộc.
Minh Thù ngồi trên xe, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: "Ở đâu?"
Úc Kinh nhìn thẳng phía trước, từ chối không phối hợp: "Tôi còn tưởng rằng cô đã điều tra rõ tôi ở đâu rồi chứ."
Minh Thù nghiêng người qua mang theo một mùi vị ngọt ngào, mùi ô mai...
Cả người Úc Kinh dựa vào cửa xe, đôi mắt màu hổ phách đưa mắt nhìn cô, giống như một con nhím toàn thân đầy gai.
Khiến người ta muốn...
Nhổ hết gai trên thân nó.
Minh Thù giơ tay lên, đưa qua thắt an toàn bên cạnh: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn làm gì? Nếu không phải thấy cậu làm việc ở quán bar, tôi rảnh rỗi đến lo việc của cậu sao?"
Là thế này phải không?
Úc Kinh cảm thấy không phải, cô rõ ràng có ý theo dõi hắn.
Úc Kinh nhìn cô gái đang áp sát hắn, chóp mũi đều là vị ô mai ngon ngọt, "răng rắc" một tiếng nhỏ vang lên dây an toàn đã cột chắc, hơi thở của cô lập tức rời xa.
Trong chớp mắt, Úc Kinh muốn lưu lại mùi hương trên cơ thể cô.
"Bép! "
Úc Kinh đánh một cái lên mu bàn tay mình, mu bàn tay đỏ bừng trong chớp mắt.
“Trời, cậu còn có sở thích tự đánh bản thân nữa sao?”
Úc Kinh: "..."
Hôm nay hắn không nên đi đến quán bar.
"Ở đâu?" Minh Thù đi được một đoạn, lại hỏi một lần nữa.
Úc Kinh vẫn như cũ vô cùng không phối hợp: "Tùy tiện tìm một chỗ cho tôi xuống."
"Tùy tiện tìm một chỗ..."
Úc Kinh thấy Minh Thù suy nghĩ, theo bản năng cảm thấy có thể cô sẽ thả hắn ở một chỗ không tốt nào đó.
Bất đắc dĩ nói ra một địa chỉ.
Đi nửa đường thì Minh Thù dừng xe, Úc Kinh nhíu mày: "Cô dừng xe làm gì?"
"Đói bụng." Minh Thù cười: “Cậu có xuống hay không?”
Úc Kinh liếc Minh Thù một cái.
-
Phía xa xa là tòa nhà cao tầng sừng sững, cách nhà cao tầng đó không xa có một phố ẩm thực vừa rẻ vừa náo nhiệt.
Úc Kinh nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, thu lại bộ dạng của con nhím đầy gai, lạnh lẽo cô quạnh ngồi một bên nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Cho hắn một chiếc áo cà sa không phải là long bào, có thể trực tiếp làm lễ lên ngôi.
Minh Thù đem một cái túi đen trở về, nhịn không được chọc hắn: "Từ nhỏ đến lớn cậu diễn nhiều phim như vậy sao?”
Vì sao lần này lại biến thành tiểu yêu tinh đơn thuần ngang ngược như vậy?
Úc Kinh lại tựa như hơi nghi hoặc một chút, nhưng vì không lộ ra nhược điểm gì trước mặt Minh Thù, xuất ra kỹ năng vạn năng... hừ lạnh, hất đầu không để ý tới cô.
Minh Thù tấm tắc hai tiếng: "Lần này lại muốn nuôi một con nhím..."
"Cô nói cái gì?"
Minh Thù thu sắc mặt lại, ném cái túi lên bàn, vô cùng tự nhiên nói sang chuyện khác: "Thoa thuốc đi, tay phế rồi thì xem làm sao cậu có thể đánh đàn ghi-ta!”
Thuốc trong túi rớt ra, đưa đến trước mặt Úc Kinh.
Hắn nhìn thuốc chằm chằm, lẩm bẩm một tiếng: “Dù sao cũng không thích.”
Tiếng người ồn ào, Úc Kinh cho rằng Minh Thù không nghe được, nhưng rất nhanh thì hắn nghe thấy giọng nói ngây thơ đối diện truyền tới: "Không thích cậu còn làm, bệnh tự ngược của cậu có chút nghiêm trọng!”
Úc Kinh không lên tiếng.
Hắn lấy cồn từ trong túi ra rửa vết thương, sau đó tùy tiện cầm băng dán cá nhân dán lên.
Minh Thù thấy hắn nhíu mày nhưng hắn quả thực chỉ trầy da, Minh Thù cũng không tiện giúp hắn, nếu như con nhím này làm bậy thì mặt mũi trẫm để đâu.
Vừa lúc đó tôm hùm Minh Thù gọi đã được dọn lên.
Toàn bộ sự chú ý của Minh Thù đặt trên con tôm hùm.
Úc Kinh không có niềm vui với ăn uống, hắn không thích thức ăn được đưa lên bàn còn phài tự mình động tay.
“Cậu không ăn?"
"Không đói bụng."
Vừa rồi không đói bụng, nhưng ngửi hương vị này hắn có chút đói.
Nhưng mà hắn không muốn động tay, tình nguyện bị đói.
Hắn cho rằng Minh Thù sẽ quan tâm gắp đồ ăn cho hắn sao? Cảnh tượng màu hồng trong phim thần tượng sao?
Nghĩ quá nhiều rồi.
Thẳng nam Thù cười híp mắt nói: “Tôi ăn giúp cậu.”
Úc Kinh: "..."
Vì vậy Úc Kinh cứ nhìn Minh Thù nhẹ nhàng từ tốn ăn hết dĩa tôm hùm.
Lúc Minh Thù tính tiền, Úc Kinh lên xe trước.
Ngồi vào trên xe Úc Kinh mới phản ứng được, tại sao hắn lại lên xe? Bây giờ không đi thì khi nào đi?
Nhưng mà đã không kịp, Minh Thù đi lên rồi.
Trên tay cô còn hai túi đồ ngọt.
“Chiếc xe lucas trước là muốn đụng cậu sao?”
Minh Thù bất thình lình hỏi một câu, ánh mắt Úc Kinh từ từ dời khỏi chiếc túi: "Không biết."
“Rõ ràng là nó tông về phía cậu, cậu không báo cảnh sát sao?”
“Liên quan gì tới cô.”
Minh Thù nghiêng đầu cười một cái: "Đúng vậy, chuyện này không liên quan đến tôi."
Úc Kinh cảm thấy nụ cười kia của Minh Thù có chút chói mắt, đáy lòng hắn cảm thấy không dễ chịu cho lắm.
Thực sự là kỳ lạ...
Sau đó hai người không còn nói chuyện nữa, xe dừng ở nơi Úc Kinh nói qua đó là một quảng trường.
Úc Kinh đẩy cửa xe ra đi xuống phía dưới.
"Úc Kinh."
Úc Kinh ngừng lại quay đầu nhìn qua.
Minh Thù cầm theo túi đồ ngọt xuống, đưa cho hắn: "Vừa rồi cô gái nhân viên cửa hàng kia tặng cho tôi, tôi không muốn ăn, cho cậu.”
“Cô không ăn thì đưa tôi ăn sao? Coi tôi là cái gì? Trạm thu hồi rác sao?"
Minh Thù kéo tay hắn, mạnh mẽ đưa cho hắn: “Tôi cho cậu mà cậu không nhận, cậu muốn lên trời sao?”
Úc Kinh nhìn Minh Thù lên xe, lái xe rời khỏi biến mất trong màn đêm.
Một lát sau Úc Kinh mở cái túi ra.
Bên trong chỉ có một cái hộp rất nhỏ, bên trên là một cái thiệp tặng.
Thật đúng là tặng.
Hắn lấy hộp ra, dùng cái muôi ăn một miếng.
Ngọt.
Vị sô cô la.
Úc Kinh đột nhiên cười một cái.
Rất lâu sau Úc Kinh mới biết, cái thiệp kia là bảng hiệu của cửa hàng đó.