Minh Thù là từ hiện trường tai nạn giao thông tỉnh lại, cô đang nằm bên trong chiếc xe bốc khói, lỗ mũi tràn ngập hương vị xăng dầu.
Xe lật nghiêng, cô bị kẹt trên ghế lái.
Ánh mắt có chút mơ hồ, trong đầu thiếu ô xy đến kịch liệt, chất lỏng ấm áp sềnh sệch thuận theo khóe mắt chảy xuống.
Cô thử đẩy thứ đang đè mình một chút
Không nhúc nhích tí nào.
Xong!
Thật đói a!
Thân thể này chưa ăn gì sao?
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả xe qua đường cũng không có.
Cô sờ bốn phía cũng không sờ được điện thoại...
Minh Thù lấy ở chỗ Hài Hòa Hiệu một chút đồ ăn vặt lót dạ một chút, sau đó bắt đầu tự cứu.
Minh Thù tốn sức leo ra khỏi xe, điện thoại nằm ở trên đường cái cách đó không xa, chân của cô khả năng bị ép đến tê liệt, khập khễnh đi qua gọi điện thoại báo cảnh sát gọi xe cấp cứu.
Cô cũng không biết mình đang ở đâu, nhớ tới bản đồ dẫn đường trong xe tựa hồ vẫn còn sáng lại bò vào trong xem hướng dẫn.
Nơi này cực kì vắng vẻ, thời điểm Minh Thù ngồi trên đường cái chờ xe cấp cứu đến cũng không thấy một chiếc xe chạy qua.
Không biết xe cấp cứu phải mất bao lâu mới đến, Minh Thù cảm thấy nên tiếp thu ký ức trước một chút.
Nguyên chủ tên là Ngải Diệp.
Vừa tốt nghiệp liền tiến vào một công ty châu báu làm nhân viên quèn.
Làm một nhân viên quèn, tự nhiên sẽ bị các nhân viên kỳ cựu sai bảo ức hiếp đủ loại.
Nguyên chủ cũng không ngoại lệ, trong phòng làm việc, cả ngày đều bị xem như người hầu sai sử.
Nhưng nguyên chủ có ước mơ, vì ước mơ, cô đều nhẫn nại xuống.
Cô muốn trở thành một nhà thiết kế châu báu thật lợi hại.
Trong văn phòng có một nữ nhân tên Tần Nghệ, đối với nguyên chủ coi như không tệ, luôn luôn chiếu cố cô, hai người dần dần trở thành bạn bè.
Nhưng có một lần, nguyên chủ thấy bản thiết kế của mình đột nhiên trở thành chủ đề của công ty kia.
Nguyên chủ chỉ là vẽ vời một chút, cũng không có nộp lên cho công ty.
Bởi vì cô chỉ là một trợ lý, căn bản không có tư cách vẽ bản thiết kế.
Mà người kí tên kia cũng không phải cô, mà là Tần Nghệ.
Tần Nghệ lại chủ động tìm tới cô, nói không đành lòng thấy được tác phẩm tốt như vậy bị bỏ quên, cho nên liền làm chủ giúp cô nộp lên, không nghĩ tới liền thông qua.
Nhưng công ty không có khả năng dùng tên của một nhà thiết kế không có bất kỳ danh tiếng gì làm chủ đề.
Cho nên liền dùng tên Tần Nghệ.
Tần Nghệ cam đoan cùng nguyên chủ, đợi sau khi cô có kinh nghiệm nhất định sẽ cùng công ty nói rõ ràng chuyện này, tuyệt đối không chiếm dụng tác phẩm của cô.
Thủ đoạn của Tần Nghệ cũng coi như cao siêu, nếu cô ta trực tiếp dùng, cái gì cũng không nói cùng nguyên chủ, nguyên chủ có lẽ sẽ cảm thấy cô ta là lấy trộm, đạo tác phẩm của cô, cuối cùng nhất định sẽ đi tìm cô ta quậy một trận.
Thế nhưng cô ta lại bày ra một bộ dáng vẻ tôi vì tốt cho cô.
Nguyên chủ chỉ là một người mới ra trường, vẫn chưa bị xã hội phức tạp xâm nhiễm, cứ như vậy tin tưởng Tần Nghệ.
Tần Nghệ dụ dỗ nguyên chủ xong, sau đó lại dùng vài sáng tạo của nguyên chủ, hơn nữa mỗi một cái đều bán được tốt vô cùng, sự nghiệp của Tần Nghệ ở công ty nhanh chóng thuận lợi, thăng chức tăng lương, còn được cao tầng của công ty nhìn trúng, danh lợi tình yêu song thu.
Tần Nghệ cố ý để nguyên chủ trở thành phụ tá của mình.
Lý do rất đường đường chính chính, nói là để cô học tập thêm nhiều một chút.
Nguyên chủ liền kỳ vọng có một ngày Tần Nghệ có thể đem chuyện này cùng công ty nói, để công ty phát hiện tài hoa của mình.
Nhưng ngày đó chẳng qua chỉ là vọng tưởng của nguyên chủ.
Tần Nghệ làm sao có thể để cô ra mặt.
Tần Nghệ khả năng cũng biết cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ không lâu dài.
Vì để khống chế nguyên chủ, Tần Nghệ tính kế chuốc say nguyên chủ.
Ngày thứ hai nguyên chủ tỉnh lại trên giường cùng một người nam nhân xa lạ.
Tần Nghệ nhận được điện thoại của cô liền vội vã chạy tới, nói là không được để chuyện này bị phát hiện, để nguyên chủ cái gì cũng không cần nói.
Nguyên chủ lúc ấy bị dọa cho sợ hãi, tất cả đều nghe theo Tần Nghệ.
Nhưng dần dần Tần Nghệ liền bắt đầu lộ ra nguyên hình, đối với cô liền không tốt như lúc trước.
Luôn yêu cầu cô vẽ bản thiết kế, sau đó cầm bản thiết kế của cô ở công ty hưởng thụ vinh hoa.
Lúc này nguyên chủ khẳng định đã cảm thấy không đúng, nhưng trên tay Tần Nghệ còn có những tấm hình kia, cô ta trực tiếp hâm dọa nguyên chủ.
Nếu cô không nghe cô ta, những tấm hình kia liền sẽ truyền đến tất cả mọi người bên trong công ty.
Không chỉ có như thế, còn sẽ tuyên bố đến trên mạng.
Coi như nguyên chủ sau đó kịp phản ứng, ngày đó ngoại trừ đầu óc có chút choáng, căn bản không có bất luận cảm giác gì, những tấm hình kia khả năng chỉ là dựng lên chụp cũng đã không còn kịp.
Ai sẽ tin tưởng cô?
Không một ai sẽ tin tưởng cô!
Cô không rõ, vì sao một người trước đó nói muốn giúp mình lại biến thành như vậy.
Đáy lòng nguyên chủ dần dần tích trữ hận ý.
Nguyên chủ tiết lộ bản thiết kế của mình, để cho công ty đối phương đoạt trước.
Chuyện này làm Tần Nghệ nhận không ít chỉ trích.
Nhưng Tần Nghệ rất nhanh liền tìm được kẻ chết thay, đem chính mình làm cho sạch sẽ.
Hành vi lần này của nguyên chủ chọc giận đến Tần Nghệ, bị cô ta hung hăng giáo huấn một trận.
Sau đó chính là ngày hôm nay...
Hơn nửa đêm cô lái xe đến đưa đồ cho Tần Nghệ, kết quả xảy ra tai nạn giao thông.
Minh Thù tiếp thu xong ký ức, có chút thở dài.
Ài.
Là một em bé đáng thương vừa tiến vào xã hội.
Cô ôm lấy trán nhìn về hai đầu đường cái, xe cứu thương làm sao còn chưa tới!
Trẫm đã sắp chết!
Sau khi Minh Thù ăn xong mấy túi đồ ăn vặt, xe cứu thương mới khoan thai tới chậm đưa cô đến bệnh viện.
Thương thế của cô rất nghiêm trọng.
Ngẫm lại cũng đúng, không thì làm sao nguyên chủ liền treo chứ?
Làm các loại kiểm tra trị liệu giày vò xong, Minh Thù còn phải đối mặt với sự hỏi thăm của cảnh sát.
Minh Thù dựa theo ký ức của nguyên chủ đem mọi chuyện nói một lần.
Lúc ấy nguyên chủ lái xe chuẩn bị quẹo cua, nhưng phía trước đột nhiên xông tới một chiếc xe, né tránh không kịp, cứ như vậy đụng phải.
Đêm hôm khuya khoắt, cô chỉ nhớ rõ hẳn là một chiếc ô tô, biển số là gì cũng không thấy rõ.
Đoạn đường kia không có camera giám sát, trong lúc nhất thời cảnh sát cũng không tìm được chiếc xe gây tai nạn.
Nếu như không tìm được chiếc xe gây tai nạn, Minh Thù đại khái cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Hôm sau.
Tần Nghệ vội vàng đến bệnh viện.
Dung mạo của Tần Nghệ thiên về sự ngọt ngào, một đầu tóc quăn màu nâu, cách ăn mặc thời thượng tịnh lệ, khí chất xinh đẹp đoan trang làm cho người ta gặp lần đầu tiên liền rất thích.
"Tiểu Diệp, cô xảy ra chuyện gì?" Tần Nghệ vừa vào cửa chính là một mặt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng: "Sao lại bị thương thành như vậy?"
Minh Thù giữ im lặng dò xét Tần Nghệ.
Ánh mắt kia tựa hồ cất giấu ý cười làm Tần Nghệ có chút không thoải mái.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như cô là xảy ra tai nạn giao thông nên bị kinh sợ.
"Không có việc gì, đều đã qua..."
"Cô là Tần Nghệ?" Cảnh sát vẫn còn ở trong phòng lên tiếng.
"A, đúng, tôi là Tần Nghệ." Tần Nghệ vội vàng quay người, vẫn là dáng vẻ lo lắng: "Đã bắt được người gây tai nạn chưa?"
"Vẫn chưa." Cảnh sát trả lời: "Bởi vì đoạn đường kia vắng vẻ, không có camera giám sát, thời gian đó lại không có xe cộ thông qua cho nên đều tra có chút khó khăn. Là thế này, chúng tôi bên này có mấy vấn đề cần cùng cô Tần xác minh một chút."
"Được, không có vấn đề." Tần Nghệ rất phối hợp.
"Vậy chúng ta ra ngoài nói?"
Tần Nghệ gật đầu: "Tiểu Diệp, tôi ra ngoài cùng cảnh sát nói chuyện trước, lát nữa sẽ trở lại."
Minh Thù giật giật khóe miệng.
Đối với tiểu khả ái đáng đánh như vậy phải lễ phép.
Phải mỉm cười.
*
Ảnh chụp là dàn dựng chụp, chưa từng xảy ra chuyện gì! Xin chớ bổ não!