“Lục thiếu gia.”
Người làm nhìn thấy hắn, cũng không dám nhìn nhiều chào một tiếng liền đi.
Người làm ở biệt thự kỳ thực đều rất sợ hắn, ai bảo hắn có bệnh rối loạn lưỡng cực.
Dọc theo đường đi đến lầu bốn, Úc Kinh đứng ở trước cửa một căn phòng, hắn hỏi Minh Thù: “Có thể chờ tôi một chút không?”
“Ừm.”
Úc Kinh lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Minh Thù đi tới đối diện, từ mặt thủy tinh nhìn xuống phía dưới, vừa ngay vườn hoa bể bơi phía sau biệt thự, lúc này có không ít khách đứng ở trên sân cỏ.
Đứng một lát, Minh Thù nghe được âm thanh đầu kia truyền tới.
“Anh làm cái gì vậy, đây là nhà họ Úc!”
“Trong bụng cô là con của tôi đấy...”
“Anh điên rồi!”
Minh Thù đạp thảm trải nền đi đến nơi có âm thanh truyền tới, Nhan Tuyết mặc áo cưới trắng như tuyết, bị một người đàn ông chặn tại góc cầu thang.
“Tôi nói sai sao? Nếu không phải là tôi, cô có thể gả cho hắn sao?” Giọng người đàn ông ngang ngược: “Tiểu Tuyết, cô không nên trở mặt.”
“Anh câm miệng!” Nhan Tuyết tức giận thở dốc: “Bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, tầng này không ai lên đâu.” Người đàn ông rất tự tin.
Nhan Tuyết cố gắng ngăn lại lửa giận, an ủi người đàn ông này: “Tôi gả cho anh của anh, cũng là vì về sau, về sau hắn có thể kế thừa tất cả không phải sao?”
Nhan Tuyết xoa bụng.
Người đàn ông nâng cằm Nhan Tuyết: “Hứ, cô yêu anh tôi, tôi biết chuyện này, tôi cũng biết cô lợi dụng tôi nhưng không sao cả, hắn nuôi con trai cho tôi, tôi có gì không vui chứ.”
Nhan Tuyết dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Trong lúc nhất thời không lên tiếng.
Người đàn ông hướng phía Nhan Tuyết hôn một cái.
"Tách..."
Người đàn ông và Nhan Tuyết đồng thời quay đầu, chỉ thấy chỗ rẽ lộ ra một đoạn vạt áo cùng điện thoại di động, người đàn ông buông Nhan Tuyết ra nhanh chóng hướng phía bên này đi tới, đối diện với chủ nhân chiếc điện thoại di động.
Người kia đang ngồi xổm.
Chủ nhân chiếc điện thoại trong miệng đang ngậm một cây kẹo que, trước khi người đàn ông lên tiếng: “A, xin lỗi, đã quên tắt âm thanh, làm phiền hai người rồi.”
Người đàn ông: “...”
“Cô đi xuống trước, để tôi giải quyết.” Người đàn ông quay lui sau nói một tiếng với Nhan Tuyết, Nhan Tuyết vì hoảng loạn cũng không nghe được câu nói của Minh Thù.
Người đàn ông vừa nói như vậy, cô lập tức đi xuống lầu dưới.
Bọn họ bây giờ là cùng trên một chiếc thuyền, hắn sẽ không để cho chuyện này bị lộ ra.
“Người đẹp này, vừa rồi cô nghe được những gì?” Người đàn ông im lặng quan sát Minh Thù, dường như đang đoán cô là thiên kim nhà nào, hoặc là người nào đưa tới, có thể sử dụng cách nào giải quyết cô.
“Các người liên kết cho Úc Đình đội nón xanh.” Minh Thù dừng một chút, chống tường đứng lên sờ lên cằm bắt đầu khen ngợi: “Lá gan rất lớn, chàng trai, tôi xem trọng cậu đấy.”
Người này và Úc Đình dáng dấp giống nhau đến mấy phần, lại gọi Úc Đình là anh, nhưng Úc Đình không có anh em ruột vậy hẳn là con trai của một trong số mấy người nhà họ Úc kia.
Người đàn ông có chút không cười tiếp được nữa, người này sao không làm theo khuôn mẫu?
Người đàn ông giận tái mặt: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Minh Thù cười: “Không được đâu.”
Người đàn ông trực tiếp cướp đoạt.
Minh Thù lui về phía sau, thắt lưng được người khác đỡ lấy, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt vương vấn nơi sống mũi, đón được cô rồi ôm vào lòng.
“Chú...” Người đàn ông đối diện dừng lại, sắc mặt quái dị nhìn Úc Kinh.
Tầng này người thường lên không nổi, thế nhưng Úc Kinh thân là Lục thiếu gia, xuất hiện ở nơi này hoàn toàn không thành vấn đề.
Úc Kinh giận dữ, giọng nói không tốt lắm, có chút ý muốn gây sự: “Cậu dám ra tay với cô ấy?”
May mà lão tử đi ra đúng lúc, nếu không... lại không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Vợ hắn quá lợi hại, hắn ngay cả một cơ hội ra sân đều phải tự mình tận dụng mọi thứ, hắn có thể làm sao.
Đương nhiên chỉ có thể chọn tha thứ cho cô!
“Chú... không biết người đẹp này là chú mang tới.” Người đàn ông lập tức đùa giỡn: “Đây không phải là nơi người lạ xuất hiện, để an toàn nên hỏi một chút.”
Úc Kinh ôm Minh Thù đi qua bên kia.
Người đàn ông rất thức thời tránh đường ra, cho rằng Úc Kinh cứ như vậy bỏ qua, không ngờ thời điểm đang đến gần hắn, Úc Kinh đột nhiên động thủ nắm cổ tay hắn, Minh Thù nghe âm thanh răng rắc vang lên.
Người đàn ông đau kêu lên một tiếng.
“Chú... chú...”
Úc Kinh buông tay ra, người đàn ông hạ tay xuống một chút sức lực đều không còn.
Úc Kinh nhìn chằm chằm người đàn ông, nói từng chữ: “Còn dám ra tay đối với cô ấy, tôi chặt cánh tay cậu ra đấy.”
Người đàn ông đau đến toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng uất ức vừa rồi hắn căn bản còn chưa đụng tới cô!
Úc Kinh mang theo Minh Thù xuống lầu.
Đi đến tầng thứ hai, Úc Kinh mới hỏi: “Vừa rồi em chụp được cái gì?”
Minh Thù mở ra điện thoại di động cho hắn xem.
Úc Kinh đang xem hình, đột nhiên nghe người trong lòng nói một câu: “Úc Đình có phải gọi tôi là thím hay không?”
Úc Kinh: “...”
Cũng nên vậy.
Minh Thù ôm hông của hắn, hai người đứng ở trên bậc thang, cô đột nhiên hướng lên hôn cánh môi hắn.
“Đi, xem cháu cả của chúng ta.”
Úc Kinh: “...” Cháu cả có gì để xem! Cô và lão tử ở cùng nhau, chính là vì chuyện này sao?
Được rồi, nể tình cô hôn hắn miễn cưỡng theo cô xem cháu cả.
-
Úc Đình ở đại sảnh đón tiếp khách quý, Nhan Tuyết hẳn là ở trong phòng đợi lát nữa mới ra ngoài.
Úc Đình trước đó thấy được Úc Kinh ở quán bar Khởi Vận, lúc này thấy Úc Kinh nắm tay Minh Thù qua đây, là nắm không phải kéo.
Trong buổi tiệc như vậy, con gái lôi kéo mối quan hệ với con trai bằng nhiều cách.
Thế nhưng nắm, hơn nữa còn là mười ngón tay đan vào nhau, chính là đang công khai mối quan hệ của bọn họ.
Trước khi Úc Kinh trở về đã có tin đồn là cùng đi với tiểu thư nhà họ Kiều... xem ra bọn họ thực sự ở bên nhau.
Úc Đình nhìn thấy Úc Kinh, nghẹn lại trong chốc lát, mới kêu một tiếng: “Chú sáu.”
Minh Thù đứng bên đáp lại hắn: “Nón của cháu cả rất đẹp.”
Cháu cả...
Cô ta thật đúng là dám gọi sao!
Nhìn Minh Thù liền nhớ lại chuyện trước kia, dù biết rõ chuyện này cô cũng là ăn miếng trả miếng, nhưng đáy mắt cũng không khỏi có làn sương mù.
Hắn muốn cùng Minh Thù nói cái gì đó nhưng là ngại vì có Úc Kinh ở đây, dù sao hắn ta vẫn là một trưởng bối nắm một phần cổ phần công ty, Úc Đình đành nén lại kích động.
Minh Thù muốn đưa điện thoại di động cho Úc Đình xem, cô rất ít cân nhắc bước tiếp theo, đi đến đâu tính đến đó thế nhưng Úc Kinh ngăn cô lại.
Đưa điện thoại di động rút về, học giọng của Minh Thù: “Cháu cả tân hôn hạnh phúc.”
Úc Đình sắc mặt càng kém hơn.
Hắn cùng Úc Kinh gần như cùng tuổi.
Thân phận lại cách biệt.
Úc Kinh mặc dù không đưa hình của Minh Thù cho Úc Đình xem, nhưng trước lúc cô rời đi vẫn nói một câu: “Cháu cả, phải cẩn thận xem đất của mình có bị người khác cho gieo giống rồi hay không nha.”
Lúc này không kéo giá trị thù hận thì lúc nào kéo giá trị thù hận đây?
Không thể bỏ qua giá trị thù hận.
Úc Đình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó không biết nghĩ đến cái gì,
“Tại sao không để tôi cho hắn xem?” Minh Thù hỏi Úc Kinh.
“Em cảm thấy bây giờ hắn biết rồi sẽ thế nào?” Úc Kinh dừng một chút: “Hắn biết nhưng rồi cũng sẽ để hôn lễ tiến hành tiếp, hắn sẽ không để bản thân mất hết mặt mũi.”
Hắn hiểu người ngang tuổi hắn, lại kém chức vị chỉ ngang hàng cháu cả.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Minh Thù nghiêng đầu: “Tôi chỉ là muốn chọc tức hắn mà thôi.”
Úc Kinh: “...”
Không phải cô muốn đoạt hắn sao?
Úc Kinh suy nghĩ một chút: “... Chúng ta quay lại cho hắn thấy?”
“Cũng được!”
Vì vậy Úc Đình nhìn hai người vừa mới rời khỏi lại quay lại.
Chân mày Úc Đình nhíu lại.